DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 2915

Khi mọi người xuống khỏi máy bay, đã có hai chiếc Bentley đỗ ở gần đó.

Sau khi sắp xếp lên xe xong, chiếc xe liền lái ra ngoài.

Ở nơi này, đi đến đâu cũng đều là rừng rậm, xung quanh không thấy người ở, có lẽ là một nơi cực kỳ hẻo lánh.

Trên xe không ai nói chuyện.

Cứ như vậy, lái xe trong rừng ước chừng được nửa tiếng đồng hồ, lúc này mới tới nơi.

Phía trước là một dãy những công trình to lớn và cổ kính. Một tòa nhà được xây dựng dựa vào núi, núi không tính là cao, cho nên các tòa nhà đột nhiên nhô lên khỏi mặt đất, lại có chút dày đặc.

Xe dừng ở trước một cánh cổng lớn, tấm biển trên cổng viết bốn chữ to.

“Hoàng hôn trên sông?” Khổng Thích Thiên vô cùng hoang mang: “Nó có ý gì vậy?”

“Mặc kệ nó có ý gì, cứ tiến vào đã rồi nói sau” .Joel ngậm điếu xì gà, đi vào bên trong một cách nghênh ngang.

“Loại người này nhất định sẽ chết nhanh nhất”

Khổng Thích Thiên hừ một tiếng, dường như có chút không vừa mắt .Joel.

Lâm Dương không nói gì, chỉ yên lặng đi theo.

Nhưng đi một lúc, anh lại ngửi được một làn gió thơm ngát. Quay đầu lại, mới nhìn thấy Nam Nhược Vũ không biết đã đi bên cạnh mình từ khi nào.

Cô ta đang híp mắt đánh giá mình.

“Có chuyện gì sao?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi.

“Nghe nói y thuật của bác sĩ Lâm tuyệt vời, có một không hai, tôi có chút bệnh không tiện nói ra, có thể mời bác sĩ Lâm ra tay chữa trị giúp tôi được không?” Cô ta che miệng cười, đôi mắt to quyến rũ dường như có thể câu hồn đoạt phách.

“Cô Nam Nhược Vũ, cô không có bệnh”

Anh thản nhiên đáp.

“Sao lại thế? Anh vẫn chưa kiểm tra cho tôi, sao lại kết luận †ôi không có bệnh được?”

“Y học cổ truyền chú trọng vào nhìn, nghe, hỏi, sờ. Tôi đã nhìn và nghe qua, cô hoàn toàn bình thường, cho nên không có bệnh”

“Bác sĩ Lâm chắc hẳn vẫn chưa chẩn đoán ra bệnh! Tôi đề nghị anh tám giờ tối nay hãy tới phòng tôi, rồi từ từ hỏi một lượt, sờ một lần, thế nào?” Cô ta liếm chiếc lưỡi thơm tho. của mình, vừa cười vừa bảo.

Lời nói tràn đầy vẻ khiêu khích này khiến người nghe được đúng thực là dục vọng thiêu đốt, nhưng Lâm Dương thì lại tâm tĩnh lặng như mặt nước, chẳng có bao nhiêu gợn sóng. “Tối nay có thời gian thì lại nói sau”

Anh thuận miệng đáp, rồi xoay người đi nhanh hơn.

“ôiI” Khóe miệng của Nam Nhược Vũ thầm nhếch lên, không hề hé răng.

Tại điện phụ của Huyết Ma Tông.

Lúc này, nơi này đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn, mấy. trưởng lão Huyết Ma Tông đang đứng đợi ở cổng, trong đó có Huyết Kiêu và đám người Huyết Ma Tông.

“Ái chà chà, chào mừng chào mừng, chào mừng các vị đã tới Huyết Ma Tông tôi! Ha ha ha hai”

Một người đàn ông trung niên có vóc dáng chỉ khoảng tâm một mét năm, thân hình tròn xoe, cười ha ha và đi lên đón. “Ngũ trưởng lão đích thân ra đón, chúng tôi nào có đức hạnh và năng lực đó chứ? Thật khách sáo quái” Đôi mắt của Khổng Thích Thiên sáng bừng, vội vàng chạy lên đón, vẻ mặt hết sức lo sợ.

Ngũ trưởng lão?

Lâm Dương thầm nhíu mày.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Đọc truyện chữ Full