DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường
Chương 9: Chương 9: Làm hàng xóm với giáo viên mỹ nữ

  • Ông mới là vương bát đản, cả nhà ông đều là vương bát đản.

Đường Kim tức giận chửi mắng, không hiểu sao cả, tự dưng lại bị người khác mắng vào mặt cho nên hắn không thể nhịn được cơn giận này. Mặc dù sư phụ của hắn luôn nhắc nhở hắn là đệ tử của Đường Môn thì phải luôn khiêm tốn, luôn khiêm tốn. Chỉ cần ở đằng sau lưng phóng ám tiễn, hoặc là ở những nơi tối đánh hôn mê người khác là được rồi, đó mới chính là những chuyện mà đệ tử của Đường Môn am hiểu nhất. Nhưng mà có thể Đường Kim vẫn cảm thấy rằng khiêm tốn không phải là làm con rùa đen rút đầu, tùy ý để người ta mắng vào mắt. Nếu người khác mắng hắn là vương bát đản mà hắn không dám mắng lại thì vậy là chứng tỏ hắn chính là một tên vương bát đản rồi.

- Có phải cậu muốn tìm chết không hả?

Nam tử cường tráng kia vốn là rất phẫn nộ nghe được những lời nói này của Đường Kim thì lại càng bạo phát, đột nhiên hắn bước lên trước 2 bước, sau đó vung nắm tay to lớn lên, hướng về phía Đường Kim hung hăng đập tới.

- Dừng tay!

Tô Vân Phỉ vội vàng quát lên một tiếng:

- Thầy Chu, làm sao thầy lại có thể đánh học sinh được?

Ở mấy chục năm trước, bình thường thì học sinh đều rất sợ giáo viên, mà chuyện tình giáo viên đánh học sinh cũng không phải là hiếm thấy. Nhưng mà cho đến ngày hôm nay thì tình huống đã không giống với lúc trước, hiện tại giáo viên cũng có lẽ chỉ là người giám hộ mà thôi, nếu mà giáo viên đánh học sinh, chuyện này xử lý không tốt thì chính giáo viên ấy sẽ bị trường học sa thải.

Chính là bởi vì như thế nên khi nam tử cường tráng nghe được Tô Vân Phỉ nói dừng tay thì theo bản năng động tác của hắn lại ngừng lại một chút. Nắm đấm to kia của hắn còn cách mặt của Đường Kim khoảng 50 cm thì liền dừng lại.

- Cương Cường, có chuyện gì thế?

Một giọng nói kiều mỵ lại vang lên, ở trước cửa lại xuất hiện một nữ nhân có chút diêm dúa, nữ nhân này có bộ dạng cũng không tồi, dáng người đầy đặn gợi cảm, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm. Nhưng mà nếu so sánh với Tô Vân Phỉ thì chênh lệnh rất rõ ràng, nàng có một chỗ hơn Tô Vân Phỉ chính là cách ăn mặc của nàng so với Tô Vân Phỉ thì thiếu vải hơn nhiều.

Khuôn mặt của nữ nhân diêm dúa này vẫn còn hàm xuân, hai má đỏ hồng, rõ ràng là vừa lúc nãy ở bên trong hai người làm một số chuyện mà con nít không nên làm. Mà tại ngay lúc đó lại có người gõ cửa quấy rầy chuyện tốt của bọn họ, cũng khó trách được nam nhân cường tráng kia tức giận như vậy.

Nghe được giọng nói của nữ nhân diêm dúa kia thì rốt cuộc nam tử cường tráng cũng thu hồi nắm tay trở lại, hắn hung hăng trừng mắt nhìn vào Đường Kim:

- Coi như vận khí của chú mày còn tốt.

Nói xong thì ánh mắt của nam tử cường tráng này tham lam nhìn vào dáng người yểu điệu của Tô Vân Phỉ, sau đó hắn liền xoay người trở về phòng, " Phịch" một tiếng, cửa phòng đã đóng lại.

- Là vận khí của ông tốt thì có.

Đường Kim nhìn vào cửa phòng đã được đóng lại kia, vẻ mặt có chút khinh thường nói.

- Bạn học Đường Kim, cậu tới nơi này để làm gì?

Tô Vân Phỉ lại nhìn vào Đường Kim, vẻ mặt có chút cổ quái. Vừa rồi động tĩnh trong phòng của Chu Cương Cường có thể nói là lớn đến kinh thiên nghĩa địa khiến cho nàng không muốn nghe, nàng định ra khỏi nơi này để đến văn phòng. Đột nhiên nàng lại thấy Đường Kim xuất hiện ở đây, nàng đang nghi ngờ có phải Đường Kim tới đây để nghe lén động tĩnh ở bên trong hay không?

- Cô Tô, em cũng mới vừa tới, đang chuẩn bị mở cửa mà.

Đường Kim nói nhanh một câu, sau đó hắn dùng chìa khóa của mình để mở phòng 607 ra rồi bước nhanh vào trong đó, sau đó liền đóng cửa phòng.

Nhìn cửa phòng 607 được đóng lại thì Tô Vân Phỉ không khỏi sửng sốt. Làm sao Đường Kim lại có thể ở nơi này được chứ? Nơi này không phải là ký túc xá giành cho công nhân viên chức sao? Đường Kim là một học sinh, làm sao lại ở đây được?

- Thật là một học sinh kỳ quái.

Tô Vân Phỉ âm thầm nói một câu sau đó cũng không nói nhiều nữa mà nàng liền đóng cửa phòng của mình lại rồi đi về phía thang máy.

Tô Vân Phỉ cũng không biết, quả thật Đường Kim là ở nơi này, đương nhiên lúc trước Đường Kim cũng không biết được chuyện hắn làm hàng xóm với Tô Vân Phỉ. Tuy rằng Tô Vân Phỉ là giáo viên mỹ nữ, có thể Đường Kim lại cảm thấy chuyện này chưa chắc là chuyện tốt, không phải bởi vì Tô Vân Phỉ là giáo viên chủ nhiệm của hắn. Mà bởi vì Tô Vân Phỉ chính là giáo viên dạy Anh Văn, mà môn học mà hắn ghét nhất chính là môn Anh Văn.

Phòng này thật ra là một khu nhà ở, có một phòng bếp, một phòng vệ sinh, một thư phòng. Tổng cộng diện tích là khoảng 40 mét vuông, không hề nghi ngờ nữa, một học sinh ở chỗn ày thật là có chút xa xỉ mà. Loại nhà ở này đáng lẽ là phải giành cho giáo viên độc thân ở lại mới đúng.

Đường Kim chính là dùng danh nghĩa của đặc chiêu sinh ( Chiêu sinh đặc biệt) để tiến vào trường Ninh Sơn Nhị Trung này, mà chuyện này chính là do một tay của sư phụ Đường Kim an bài tốt. Đường Kim không biết vì sao sư phụ của hắn lại có thể an bài được chuyện này, hắn chỉ biết là hôm nay hắn đi đến trường học, trực tiếp liền đi vào phòng hiệu trưởng, sau đó hiệu trưởng kìa liền nói mấy câu với hắn, hỏi hắn cần gì. Hắn liền nói mình cần một gian phòng ký túc xá, mà ở bên ký túc xá giành cho nam lại hết phòng nên hiệu trưởng liền an bài hắn vào nơi này, vì thế hắn mới có thể làm được hàng xóm với giáo viên mỹ nữ Tô Vân Phỉ kia.

- Xem ra, ta cần phải chuẩn bị ở chỗ này 3 năm nữa rồi.

Đường Kim thì thào tự nói, nếu không thể đem hôn ước bỏ đi vậy thì đến 8/10 hắn không thể rời đi được rồi.

Nhìn căn phòng được quét tước một cách sạch sẽ, trên giường còn có một tấm chăn đẹm mới tinh, trong phòng khách còn có TV, sô pha, tủ lạnh mới tinh còn trong gian thư phòng kia lại còn có một chiếc Laptop mới thì tâm tình của Đường Kim liền bắt đầu vui mừng. Hắn bắt đầu phát hiện ở chỗ này cũng không tồi a.

Bởi vì cái gọi là " Từ từ cho cháo nó nhừ". Cho nên hắn đành phai tạm thời chờ đợi, còn về chuyện từ hôn thì tương lai còn dài, hắn cũng không cần phải hấp tấp.

Trong bộ ngực của hắn truyền ra một cảm giác hơi lạnh, trên mặt Đường Kim liền lộ ra nụ cười sáng lạn:

- Hoa Hoa, ngươi cũng biết nơi này không tồi, đúng không?

Không có người trả lời nhưng đột nhiên trong lúc đó có một đạo bạch qua từ trong cổ áo T-shirt của Đường Kim bắn ra ngoài.

Đường Kim chậm rãi giơ bàn tay phải ra, điểm bạch quang ấy liền nằm trong lòng bàn tay của hắn. Lộ ra một con mắt giống như là ngọn núi Lư Sơn vậy, rõ ràng đây chính là một con nhện.

Con nhện này cũng không lớn, thân mình của con nhện này so với đầu ngón tay thì chỉ nhỏ hơn một chút mà thôi. Toàn thân của nó có màu tuyết trắng, cẩn thận đếm thì có thể thấy được trên người của nó có 14 cái chân, mà 14 cái chân này đều trong suốt.

- Hoa Hoa, ta cảm thấy được trước đây màu sắc của người rực rỡ, đẹp hơn một chút. Ngươi xem đi này, hiện giờ ngươi đã trở nên trắng bóc, nếu không thì ta đổi tên cho ngươi thành Tiểu Bạch đi.

Đường Kim nhìn và con nhện trên lòng bàn tay của mình, thì thào tự nói:

- Bất quá, cái tên Tiểu Bạch này quả thật là không phù hợp với ngươi. Nếu gọi ngươi là Tiểu Bạch thì biểu hiện của ngươi không giống với người thường nha? Ngô, hiện giờ cả chân người đều là trong suốt như vậy, nếu không thì ta gọi người là Tiểu Thấu Minh ( trong suốt), nếu không thì gọi ngươi là Tiểu Minh… Ách? Ngươi không thích những cái tên tục danh này à? Thôi thì gọi ngươi là Hoa Hoa như vũ vậy.

Hai cái đùi của con nhện tên gọi là Hoa Hoa này đột nhiên đứng lên sau đó liền nhảy lên, trên không xoay người một cái rồi hạ xuống, tiếp theo nó hóa thành một đạo bạch quang bắn về phía lồng ngực của Đường Kim, trong nháy mắt liền biến mất.

- Ách, không để ý đến ta nữa à?

Đường Kim dưa tay ra, lấy từ trong ngực một miếng ngọc bội. Trên cổ của hắn vốn là không có thứ gì nhưng mà mỗi khi hắn đưa tay vào ngực thì lại lấy ra được một đồ vật, lúc này đây trên cổ của hắn có một chiếc vòng cổ màu trong suốt, mà ở phía dưới của chiếc vòng cổ này có một miếng ngọc bội to bằng ngón tay cái vậy, ngoài ra còn có một cái chía khóa bằng vàng rực rỡ. truyện được lấy tại

" A..A..Ư..Ư"

Một giọng nói tiêu hồn vang lên, đột nhiên truyền từ cửa phòng bên ngoài truyền vào. Nghe được giọng nói tiêu hồn này thì Đường Kim ngẩn ngơ ra, sau đó hắn liền xác nhận được giọng nói này phát ra thì phòng 604.

- Hoa Hoa, chúng ta làm chuyện xấu đi.

Trên mặt Đường Kim xuất hiện một nụ cười xấu xa, hắn đem ngọc bội và chìa khóa vàng nhét vào bên trong y phục của mình rồi mở cửa, đi ra khỏi phòng.

Đọc truyện chữ Full