DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 935: Bồi thường chín trăm triệu

“Mẹ, không có chuyện gì với con, mẹ không sao chứ?” Lê Tịnh Vi cố gắng chịu đựng cơn đau nói.

“Mẹ không có vấn đề gì lớn, con không sao là tốt rồi.” Lê Tuyết Tương vừa nói vừa kéo Lê Tịnh Vi lên.

Hai mẹ con vừa đứng dậy, Đỗ Lượng liền cùng hai tên đàn em bước tới.

“Bà già hôi hám, bà đạp xe thế nào vậy hả?” Đỗ Lượng bước tới, đá vào bụng Lê Tuyết Tương.



“A!” Lê Tuyết Tương không ngờ Đỗ Lượng sẽ đá mình ngay khi anh ta vừa đi tới, bà ấy đã bị đá ngã xuống đất và kêu lên một tiếng đau đớn.

Lê Tịnh Vi cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy mẹ mình đột nhiên bị đạp xuống, vội vàng đi tới giúp Lê Tuyết Tương: “Mẹ, mẹ có sao không?”

“Thắt lưng của mẹ hơi đau.” Lê Tuyết Tương ngã xuốn, một lúc không đứng dậy được.



Lê Tịnh Vi nhìn thấy mẹ mình không thể đứng dậy được liền quay lại và tức giận hỏi: “Các anh là ai? Tại sao các anh lại đánh người như vậy?”

“Người phụ nữ hôi hám này đã đâm xe thể thao của tôi!” Đỗ Lượng cảm thấy tức giận khi nghĩ rằng xe của mình đã bị va chạm đến mức không thể nhận ra.

“Rõ ràng là xe của anh tông vào chúng tôi, làm sao có thể trách chúng tôi được?” Lê Tịnh Vi tức giận nói.

“Không trách các người sao? Nếu như các người không đạp xe chạy tới nơi này, tôi sẽ không đụng trúng các người, nếu không đụng trúng các người, xe của tôi sẽ không bị hỏng!” Đỗ Lượng nói.

Lê Tịnh Vi không nói nên lời, đụng phải người ta mà còn dám ăn nói kiêu ngạo như vậy!

Mặc dù trời đang mưa, nhưng khi Đỗ Lượng đang nói chuyện, Lê Tịnh Vi vẫn ngửi được mùi rượu nồng nặc từ miệng anh ta!

“Anh không chỉ say rượu lái xe mà còn chạy quá tốc độ. Anh đã lao vào làn đường dành cho người đi xe không có động cơ và đâm vào chúng tôi. Anh còn dám kiêu ngạo như vậy?” Lê Tịnh Vi tức giận nói.

“Cho dù tôi đang lái xe trong lúc say rượu, cho dù tôi đang chạy quá tốc độ, thậm chí còn có đụng phải các người, cô còn có thể làm gì tôi? Một người thấp kém như cô không đáng đi trên đường!” Đỗ Lượng nói.

“Nhóc con, cô có biết xe của anh Lượng bao nhiêu tiền không? Dù bán cô cũng không thể bồi thường được!” Một tên đàn em nói.

“Đúng vậy, nhìn bộ dạng này thì có bán cả hai mẹ con cũng không đủ được!” Một tên đàn em còn lại nói.

“Bồi thường? Là lỗi của các anh, tại sao tôi phải bồi thường? Tôi phải báo cảnh sát giao thông! Để cảnh sát giao thông xử lý!” Lê Tịnh Vi nói xong liền lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cảnh sát.

Đỗ Lượng thấy Lê Tịnh Vi chuẩn bị gọi cảnh sát, liền nắm lấy điện thoại di động của cô ấy ném xuống đất, trực tiếp làm vỡ điện thoại di động của cô ấy!

“Anh…” Lê Tịnh Vi tức giận đến không thốt nên lời khi thấy Đỗ Lượng hung dữ như vậy.

“Anh cái gì mà anh? Cho dù gọi cảnh sát cũng không có cách nào ngăn cản tôi được. Bố tôi rất hiểu rõ đội trưởng cảnh sát giao thông!” Đỗ Lượng hét lên.

Đối mặt với sự hung dữ của Đỗ Lượng, Lê Tịnh Vi, một cô gái chưa bao giờ học được nhiều điều từ thế giới bên ngoài vô cùng kinh hãi.

Cô ấy chỉ là một nữ sinh chưa bao giờ thấy một người hung dữ và vô lý như vậy.

Hơn nữa, người bên kia lái một chiếc xe thể thao hạng sang như Porsche, hẳn là một người rất giàu có, cô ấy biết mình không thể làm mất lòng người đó.

Đỗ Lượng nhìn thấy Lê Tịnh Vi đã hoảng sợ, liền đi lên tìm Lê Tuyết Tương một lần nữa để giải quyết chuyện bồi thường: “Bà già hôi thối, bà đâm xe của tôi, mau bồi thường!”

“Bồi thường bao nhiêu…bồi thường bao nhiêu?” Lê Tuyết Tương run rẩy hỏi, sợ những tên công tử giàu có này.

“Bồi thường chín trăm triệu đồng.” Đỗ Lượng nói.

“Cái gì? Một khoản bồi thường chín trăm triệu đồng?” Lê Tuyết Tương đột nhiên bị sốc. Chín trăm triệu đồng, đối với bà ấy mà nói, đó là con số trên trời, cho dù bán mình đi cũng không lấy được chín trăm triệu!

“Đúng vậy, xe của tôi trị giá hơn hai tỷ, tiền sửa chữa là chín trăm triệu đồng, sau khi sửa lại không còn tốt như cũ, chín trăm triệu đồng, coi như là rẻ rồi đó!”.

“Tôi…tôi không có nhiều tiền như vậy.” Lê Tuyết Tương yếu ớt ngồi dưới đất nói.

“Tôi biết là các người không có nhiều tiền như vậy, trước tiên đánh cho tôi! Để tôi bình tĩnh rồi lại nói chuyện tiếp!” Đỗ Lượng rống lên.

Khi hai tên đàn em nghe thấy mệnh lệnh, chúng liền xông lên đấm đá Lê Tuyết Tương khiến bà ấy bị thương khắp người.

Lê Tịnh Vi bỗng hoảng hốt khi thấy mẹ mình bị đánh, cô ấy lao vào kéo hai tên đàn em của Đỗ Lượng ra, vừa kéo vừa van xin:

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”

Một trong hai tên đàn em của Đỗ Lượng tát Lê Tịnh Vi khiến cô ấy ngã xuống đất.

“A!” Lê Tịnh Vi hét lên một tiếng đau đớn khi cô ấy bị đánh ngã xuống đất.

“Tịnh Vi!” Nhìn thấy con gái ngã xuống đất, Lê Tuyết Tương rất đau lòng muốn trèo qua để xem con gái mình.

Tuy nhiên, hai tên đàn em của Đỗ Lượng cứ dùng chân dẫm lên lưng bà ấy, khiến bà ấy không thể trèo qua.

“Mẹ” Lê Tịnh Vi rất đau lòng khi thấy mẹ bị đánh, cô ấy bò đến, khóc lóc van xin: “Xin các người đừng đánh mẹ tôi nữa, cầu xin các người, xin đừng đánh mẹ tôi nữa…”

Đọc truyện chữ Full