DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 800: Bản đồ bố trí

Vừa nhìn thấy bản đồ bố trí lực lượng canh phòng của Arnold, Lê Uy Long lập tức vô cùng vui mừng!

Chỉ cần có tấm bản đồ bố trí lực lượng canh phòng này của quân địch, là có thể thực hiện tấn công nhanh nhẹn chính xác với quân địch, sau đó áp dụng hành động chém đầu!

“Tổ đặc công Shadow quả nhiên không phụ kỳ vọng của tôi, lần này Trương Minh Nguyệt lập công đầu trong việc tôi tiêu diệt quân địch ở thành phố Nam Quảng rồi!” Lê Uy Long nói.

“Hổ soái, bây giờ đã lấy được bản đồ bố trí lực lượng canh phòng của quân địch rồi, khi nào chúng ta sẽ bắt đầu hành động?” Lính tình bảo hỏi.



“Tôi sẽ tự tính toán, anh lui xuống trước đi!” Lê Uy Long không muốn nói quá nhiều với lính tình báo về kế hoạch hành động.

“Dạ!” Lính tình báo lập tức xoay người, đi ra khỏi biệt thự.

Đợi sau khi lính tình báo đi ra khỏi biệt thự, Lê Uy Long lập tức dùng điện thoại chuyên dụng gọi điện thoại cho hổ soái trấn nam Trần Kiệt.



Tối hôm qua Trần Kiệt cũng cả đêm chưa ngủ, biết được Lê Uy Long gọi điện thoại đến, lập tức đi nghe.

“Lê hổ soái, có dặn dò gì không?” Trần Kiệt hỏi.

“Tổ đặc công Shadow đã trinh sát được cách bố trí lực lượng canh phòng của Arnold xung quanh nhà họ Trần, hơn nữa còn gửi được bản đồ bố trì lực lượng canh phòng của quân địch cho tôi.” Lê Uy Long nói.

“Vậy thật sự quá tốt! Tổ đặc công Shadow làm việc, chưa bao giờ khiến chúng ta thất vọng!” Trần Kiệt nói.

“Bản đồ bố trí lực lượng canh phòng của quân địch đã lấy được vào tay, tiếp theo chúng ta sẽ phải triển khai hành động cứu viện Chu Lệ Ngọc, hơn nữa còn phải tiêu diệt quân địch bên trong thành phố Nam Quảng trong một lần hành động!” Lê Uy Long nói.

“Được! Khi nào chúng ta bắt đầu triển khai hành động?” Trần Kiệt hỏi.

“Tối hôm nay mười giờ đúng sẽ bắt đầu hành động, các anh chuẩn bị sẵn sàng đi!” Lê Uy Long nói.

“Dạ!” Trần Kiệt nói.

“Đồng thời, đưa tên lửa Thần Long mà chúng ta mới nghiên cứu gần đây nhất đến đây, phóng đến khu vực biển phía nam, phá hủy toàn bộ tàu chiến của địch đang dừng đỗ ở khu vực biển phía nam!” Lê Uy Long nói.

“Lê hổ soái, uy lực của tên lửa Thần Long quá khổng lồ, xin anh cân nhắc một chút! Một khi sử dụng tên lửa Thần Long, tàu chiến của địch ở khu vực biển phía nam sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt, có thể sẽ khiến cho quốc tế không hài lòng.” Trần Kiệt nói.

“Sau khi nước Liệp Ưng và nước Cự Hùng liên quân với nhau tấn công thành phố Nam Quảng, tiến hành đồ sát với quân dân thành phố Nam Quảng của chúng ta, cướp bóc đốt giết, không có chuyện ác nào không làm, người và thần đều phẫn nộ, đối với loại quân đội như thú vật này, đã không cần phải nói đến đạo nghĩa gì nữa, trực tiếp tiêu diệt là được rồi. Trận chiến này, nhất định phải nhanh chóng kết thúc!” Lê Uy Long nói.

“Được! Tất cả sẽ làm theo những gì Lê hổ soái đã nói!” Trần Kiệt nhìn thấy Lê Uy Long đã kiên quyết muốn sử dụng tên lửa Thần Long, đành phải tuân theo mệnh lệnh của anh.

“Thành phố Nam Quảng sẽ quyết chiến, tối nay chính thức bắt đầu, cho tất cả tướng sĩ ở khu vực chiến đấu phía nam chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Sáu giờ tối hôm nay, từ khu vực chiến đấu phía nam điều động một trăm nghìn binh lính tinh nhuệ chạy đến thành phố Nam Quảng!” Lê Uy Long nói.

“Dạ!” Trần Kiệt vâng mệnh.

Sau khi Lê Uy Long cúp điện thoại xong, cũng cho người đi gọi một mình Hà Ngọc Lan bước vào.

“Hổ soái, gọi tôi vào đây sớm như vậy, có chuyện gì vậy?” Hà Ngọc Lan hỏi.

“Mười giờ tối nay, dẫn đầu đội đặc công Phượng Hoàng đi về phía nhà họ Trần cứu Chu Lệ Ngọc, cô chuẩn bị sẵn sàng.” Lê Uy Long nói.

“Vâng! Đội đặc công Phượng Hoàng có thể chuẩn bị bất cứ lúc nào!” Hà Ngọc Lan nói.

“Tối nay đội đặc công Phượng Hoàng chẳng những phải cứu thoát Chu Lệ Ngọc, còn phải gánh vác một trách nhiệm quan trọng.” Lê Uy Long nói.

“Trách nhiệm quan trọng gì cơ?” Hà Ngọc Lan hỏi.

“Cứu Chu Lệ Ngọc là nhiệm vụ thứ hai, hành động chém đầu mới là mục đích cuối cùng của hành động tối nay.” Lê Uy Long nói.

“Ý của anh là, muốn chúng tôi gi3t chết Arnold sao?” Hà Ngọc Lan hơi kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, bắt giặc phải bắt vua trước, miễn là giết được chủ soái của quân địch, quân địch sẽ trở thành đám rồng không đầu, hỗn loạn, giống như rời rạc lộn xộn, đến lúc đó chúng ta có thể một lần hành động tiêu diệt được bọn chúng bên trong thành phố Nam Quảng rồi!” Lê Uy Long nói.

“Được! Đội đặc công Phượng Hoàng chúng tôi nhất định sẽ làm hết sức, không làm nhục sứ mạng!” Hà Ngọc Lan nói.

“Nhiệm vụ hành động chém đầu quá gian khổ nặng nề, tôi sẽ tự mình dẫn đầu dẫn các cô đi về phía nhà họ Trần, quyết một trận sống mái với Arnold!” Lê Uy Long cảm thấy Hà Ngọc Lan có thể chửi bậy, cho nên cũng nói với cô ấy về việc mình muốn đích thân lên đường trước khi hành động.

“Cái gì? Hổ soái anh định tự mình ra tay sao?” Hà Ngọc Lan lập tức vô cùng kinh ngạc.

“Đúng vậy Arnold được xưng tụng là chiến thần bất bại, không phải dễ đối phó như vậy, năng lực chiến đấu của đội đặc công Phượng Hoàng các cô mặc dù rất mạnh mẽ, nhưng tôi vẫn không yên tâm được.” Lê Uy Long nói.

“Nhưng mà, anh là thống soái của vạn quân, ngộ nhỡ có sơ suất gì xảy ra, sau này ai sẽ bảo vệ sông núi Long quốc đây? Anh không thể tự đặt mình vào nguy hiểm như vậy!” Hà Ngọc Lan khuyên nhủ.

“Tôi phiền nhất là nghe thấy lý do này. Cô có biết tại sao tôi lại phải đến thành phố Nam Quảng trấn giữ không? Cũng vì không muốn nghe thấy Trần Kiệt, Vũ Hải và các tướng lĩnh ở khu vực chiến đấu phía nam nói những câu như vậy, khuyên ngăn hành động của tôi.” Lê Uy Long nói.

“Nhưng mà, bọn họ nói đều là sự thật mà, anh không thể tự ý hành đôngh như vậy, quá mạo hiểm rồi, tướng sĩ của Long quốc không thể không có anh được.” Hà Ngọc Lan vẫn khuyên ngăn như trước.

“Arnold cũng là thống soái của vạn quân, hơn nữa nghe nói kiếm pháp người này cũng cực kỳ cao siêu, các cô chưa chắc đã giết được hắn, cho nên tôi phải tự mình ra tay, sẽ đi gặp hắn.” Lê Uy Long nói.

“Nếu kiếm pháp của hắn đã cao siêu, vậy anh càng không thể đi mạo hiểm được.” Hà Ngọc Lan cũng từng nghe thấy thực lực của Arnold xuất sắc hơn người, sở trường dùng kiếm.

“Đừng quên, tôi còn có kiếm thần Tiểu Thính Vũ Lâu!” Lê Uy Long lạnh nhạt nói.

Đọc truyện chữ Full