DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 471: Chúng ta xuất phát đến núi hổ sơn



Cô đã quyết định rằng nếu như lần này cô có thể sống sót mà quay trở về, cô nhất định phải nắm bắt thời gian để trải nghiệm một lần cho thỏa. Nếu không cuộc sống vô thường, hôm nay không biết chuyện ngày mai sẽ ra sao, nói không chừng một ngày nào đó mình bỗng dưng bị mất mạng, mà đến cả chuyện đó cũng chưa từng được trải nghiệm qua, vậy thì đúng thật là quá tiếc nuối đi.

“Anh sẽ không tuột tay đâu, khi anh còn là một người lính, anh cũng thường hay tập leo núi. Chuyện này đối với anh mà nói, đây chỉ là một kỹ năng cơ bản, một chuyện cỏn con nhỏ nhặt mà thôi.” Lê Uy Long nói.

“Còn có bao lâu mới đến nơi đây? Tại sao em cứ cảm thấy nó giống như là mình đã rơi vào địa ngục của bóng tối vô tận vậy?” Chu Nhược Mai nói.

“Đại khái còn khoảng ba mươi mét nữa, thì mới đến nơi.” Lê Uy Long nói.


Bởi vì sợ hãi, Chu Nhược Mai ôm lấy Lê Uy Long càng ngày càng chặt hơn.

Đây là lần đầu tiên Chu Nhược Mai chủ động ôm chặt Lê Uy Long như vậy, mặc dù trong lòng rất xấu hổ, nhưng đó là chuyện liên quan đến mạng sống của mình, nếu lỡ tay thì cô sẽ tan xương nát thịt mất, vì vậy cô bắt buộc phải ôm chặt Lê Uy Long như cọng rơm cứu mạng của mình vậy.

Nếu như có thể, hiện tại trước mắt cô thực sự muốn làm cho xong chuyện vợ chồng mà mình chưa từng làm trước đó, rồi mới đi xuống dưới cứu Nguyễn Tú Cẩm.

Ai biết được nếu lần này đi xuống dưới, liệu còn có thể sống sót trở lại nữa hay không?

Đáng tiếc là chuyện đáng xấu hổ như vậy, cô lại không dám chủ động nói với Lê Uy Long.

Hơn nữa, cho dù mình không biết xấu hổ mà đề ra chuyện này, hiện tại hai người họ đã đến giữa không trung, hai tay Lê Uy Long lại phải nắm lấy dây thừng, anh cũng không có cách nào đi hoàn thành loại chuyện đó được.

Độ khó thực sự quá cao, đây căn bản chính là một nhiệm vụ bất khả thi.


Sau khi Thiên Thành gọi điện thoại cho Minh Hải, Hà Ngọc Lan nói: “Tướng quân Cương, lát nữa chúng ta chiến đấu với những người lính đánh thuê đó, có thể sẽ có thương vong, chúng ta phải gọi cho bác sĩ Thông tới đây trước.”

“Ừ, tôi lập tức gọi điện thoại cho Lưu Bảo Thông, bảo anh ấy đến núi Hổ Sơn hội hợp cùng với chúng ta.” Thiên Thành nói, liền lập tức gọi điện thoại cho thần y Lưu Bảo Thông.

Lúc này Lưu Bảo Thông còn ở trong bệnh viện, nhìn thấy Thiên Thành gọi điện thoại đến, liền lập tức bắt máy trả lời: “Tướng quân Cương có chuyện gì không?”

“Có tình huống khẩn cấp, một lúc nữa dưới núi Hổ Sơn sẽ xảy ra một trận chiến lớn, anh lập tức mang theo đồ cứu thương nhanh chóng đến núi Hổ Sơn.” Thiên Thành không giải thích nhiều với Lưu Bảo Thông, mà trực tiếp hạ lệnh cho anh ấy chạy đến núi Hổ Sơn.

“Vâng.” Lưu Bảo Thông là quân y, nhận được mệnh lệnh, cũng không hỏi là có tình huống gì mà lập tức đem theo hòm thuốc, lái xe chạy tới núi Hổ Sơn.

Sau khi Thiên Thành thông báo cho Lưu Bảo Thông xong rồi ở tại chỗ đợi vài phút, ước tính rằng Lê Uy Long đã đến núi Hổ Sơn, anh ấy liền nói với mọi người: “Chúng ta xuất phát đến núi Hổ Sơn cùng đội quân tiếp viện của trưởng quan Hải hội hợp.”

Mọi người lần lượt lên xe phóng chạy nhanh về phía núi Hổ Sơn.”


Lúc này, Lê Uy Long và Chu Nhược Mai vẫn chưa xuống tới đáy hang động.

Lê Uy Long dùng hai chân đỡ vách hang, hai tay không ngừng buông dây leo xuống.

Dù gì thì Chu Nhược Mai cũng là một người phụ nữ yếu đuối, cô chưa bao giờ thử qua giống như kiểu treo người trên không như thế này, chỉ biết ôm chặt lấy một người. Dần dần, cô cảm thấy thể lực có chút kiệt quệ và gần như không thể ôm chặt lấy Lê Uy Long được nữa.






Đọc truyện chữ Full