DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 424: Tôi là muốn mang về cho vợ tôi nhìn một chút



“Ừ, trận cờ này, bằng vào tài đánh cờ của tôi, là không có cách nào có thể phá giải.” Lê Uy Long luôn luôn có khả năng tự hiểu lấy năng lực của bản thân mình, biết tài đánh cờ của mình có hạn, cũng sẽ không tiếp tục mạo hiểm nữa.

“Cánh cửa đá này rốt cuộc kiên cố như thế nào vậy, để tôi thử một chút xem có thể đẩy ra không.” Thiên Thành nói xong, liền lên dùng hai tay chạm vào cánh cửa đá, sau đó ra sức đẩy đi.

Thiên Thành vốn có tiếng là có thần lực trời sinh, sức lực của hai tay vô cùng lớn, nhưng mặc kệ anh ta có dùng sức ra sao, thì cánh cửa đá vẫn không nhúc nhích.

“Đừng lãng phí sức lực nữa, đến cả thuốc nổ cũng không nổ được cửa đá ra, anh có thể đẩy ra mới là lạ đấy.” Lê Uy Long nói.


Thiên Thành đành phải buông lỏng tay ra, không làm loại việc tốn công vô ích này nữa.

“Nếu cánh cửa đá này không thể đẩy ra được, chúng ta có thể đào một cái hố thông sang từ cửa đá bên này để đi vào được không?” Hà Ngọc Lan đề nghị.

“Đừng ngốc, cô không nhìn thấy sao? Xung quanh cửa đá đều là tường đá kiên cố, những người lính đánh thuê kia chắc chắn là đã thử đào rồi, nhưng căn bản là đào không được.” Lê Uy Long nói.

Mọi người xung quanh nghe được Lê Uy Long nói như vậy, lại dùng đèn pin di động chiếu sáng xung quanh, quả nhiên nhìn thấy xung quanh cửa đá đều là vách tường kiên cố.

Những cái tường đá này được đắp lên vô cùng hoàn hảo, cơ hồ không nhìn thấy khe hở, cực kỳ chặt chẽ.

Không thể nghi ngờ rằng phòng chứa kho báu cũng đều được tường đá bao vây.

Nếu như không phải bị tường đá bao vây, ai cũng có thể nghĩ đến việc đào một cái hố từ dưới thông lên, còn phải đi qua cái cửa đá này để làm gì?

“Xem ra muốn đi vào, nhất định phải phá giải trận cờ này.” Hà Ngọc Lan nói.


“Đúng vậy. Nếu như không ngoài dự đoán của tôi, thì mỗi nước đi của trận cờ này đều liên quan đến cơ quan mở cửa đá, nhất định mỗi một bước cờ phải đi chính xác, thì mới có thể mở được cơ quan của tường đá.” Lê Uy Long nói.

“Chúng ta có thể di chuyển một quân cờ xem sao, thử vận may một chút, có lẽ vận may tốt thì ngay ở bước đi đầu tiên, đã có thể mở được cơ quan phá giải cửa đá rồi!” Thiên Thành nói.

“Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Cờ tướng vốn dĩ đã thay đổi trăm bước trăm đường, há lại có thể tùy tiện một chút thì có thể phá giải? Loại tỷ lệ tìm vận may này, so với tỷ lệ trúng giải nhất của xổ số thì còn thấp hơn. Hơn nữa, trong cánh cửa đá này khẳng định có giấu ám khí, nếu như đi nhầm nước cờ, sợ rằng sẽ khởi động cơ quan.” Lê Uy Long nói.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Thiên Thành hỏi.

“Mọi người dùng di động chiếu sáng cánh cửa này đi, tôi dùng di động chụp lại trận cờ này, trở về sẽ cẩn thận nghiên cứu một chút.” Lê Uy Long nói.

“Ngài Thiên, vừa rồi xém một chút nữa anh đã bị tẩu hỏa nhập ma, anh vẫn còn muốn nghiên cứu sao?” Thiên Thành lập tức bị dọa sợ.

“Đúng vậy! Anh vẫn là đừng nên nghiên cứu nữa, đến lúc đó chúng tôi cũng không ở bên cạnh anh, anh lại tẩu hỏa nhập ma, muốn tự sát để đền nợ nước thì phải làm sao?” Hà Ngọc Lan cũng nói.

“Mọi người yên tâm đi, tôi sẽ không tiếp tục nghiên cứu trận cờ này nữa. Tôi là muốn mang về cho vợ tôi nhìn một chút, để xem cô ấy có thể phá giải cái trận cờ này không.” Lê Uy Long nói.

Anh biết dựa vào tài đánh cờ của mình thì sẽ không thể phá giải trận cờ này được, nhưng anh nghĩ đến một người có thể. Người này chính là vợ của anh - Chu Nhược Mai.


“Cái gì? Chị dâu cũng có thể đánh cờ sao?” Thiên Thành cực kỳ kinh ngạc.

“Đúng vậy, cô ấy chẳng những có thể chơi cờ, hơn nữa còn là một cao thủ cờ tướng. Có một thời gian trước, cô ấy còn cùng một ông lão cao thủ đánh cờ đang bày trận ở trên đường, trực tiếp ngược ông già kia đến mức muốn phun máu tại chỗ.” Lê Uy Long nói.

“Ồ? Lại có việc này nữa sao?” Thiên Thành lại kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, lúc ấy tôi ở ngay hiện trường. Đầu tiên chị dâu anh dễ như trở bàn tay phá giải mấy nước cờ của ông già đó, về sau dùng quân xe, mã và pháo cùng ông già kia chơi một trận, trực tiếp ngược ông già đó đến muốn phun máu.” Lê Uy Long nói.






Đọc truyện chữ Full