DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 591: Giao hẹn

Trên mặt Tư Dân không có cảm xúc gì, anh nhìn quản gia Trần, còn cung kính gọi một tiếng: “Chú Trần."

"Ôi! Cậu mau vào đi." Quản gia Trần dẫn Tư Dân đi lên tầng ba: “Ngài ấy đang ở trong phòng ngủ, cậu chủ cậu..." Quản gia Trần muốn nói lại thôi.

Thời gian này sức khỏe của ông Cố rất tệ, mới vừa ra khỏi bệnh viện thôi. Tim ông có vấn đề nhưng lớn tuổi rồi, không có cách nào làm phẫu thuật được. Ông Cố cũng là người chinh chiến nửa đời người, đến lúc cuối đời, đã sớm nhìn thoáng hơn.

Điều duy nhất ông không thể nhìn thoáng được con trai nhỏ của ông.

Cả đời này, ông tổng cộng chỉ có hai người phụ nữ, sinh ra hai đứa con trai. Sau này vợ rời đi, ông lại cưới cô chủ nhà họ Tư trẻ trung, lớn tuổi rồi mới có con nhưng người con trai này rất giống ông.

Tư Dân đẩy cửa ra và bước vào phòng ngủ. Căn phòng ngủ này là nơi ông Cố ở. Giờ phút này, một người già cao tuổi nằm ở trên giường thở ô xy giống như một cái cây già sắp khô héo, tiếng thở dốc còn kèm theo tiếng kéo đờm đặc quánh, ông hoàng thương nghiệp từng hăng hái sáng lập Lục thị, lúc này đã gần đất xa trời. Tư Dân đứng ở cửa.

Ông Cố nói: “Còn chưa lăn vào! Còn muốn người làm ba như tao phải mời mày vào nữa sao?"

Quản gia Trần không bước vào, trong phòng ngủ chỉ có nhị người Tư Dân và ông Cố.

Tư Dân không ngồi xuống mà cứ đứng như vậy, lưng của người thiếu niên thẳng tắp như tùng: “Tôi tới rồi, có chuyện gì ba cứ nói đi."

Ông Cố: “Mày đúng là khốn kiếp, tao không chết thì mày thật sự không tới à?" Giọng ông khản đặc, nhưng hùng hùng hổ hổ nói được vài câu, thấy người thiếu niên này không hề dao động thì hít sâu một hơi, trong nháy mắt dường như khô héo đi, chút tức giận vừa rồi cũng không còn nữa. "Nếu ba không ổn, có lẽ chỉ còn có thể chống đỡ thêm được mấy ngày nữa là ba sẽ đi xuống đó với mẹ con."

Nhắc tới mẹ mình, trên mặt Tư Dân mới có chút cảm xúc: “Mẹ tôi? Ba còn mặt mũi nào mà nhắc tới bà ấy chứ! "

"Tư Dân!" Ông Cố tiện tay nhặt một cái chén lên lại muốn ném tới, nhưng không có ném ra, tay lại cứ cao như vậy, tức giận tới mức toàn thân run rẩy, cuối cùng vẫn đặt xuống.

"Ba bảo Giai Duyệt gọi con qua đây, là muốn nói với con, ba.. hối hận rồi.. Thật sự hối hận rồi." Ông Cố lắc đầu.

Tư Dân nâng mí mắt lên, giọng nói rất hờ hững: “Hối hận.. Nhưng mẹ tôi cũng đã chết rồi."

Bầu không khí im lặng rất lâu, sau đó ông Cố nói: “Con liên hệ luật sư của ba, ông ấy sẽ xử lý giúp con. Ba không muốn lúc ba đi rồi lại nhìn thấy Cố thị loạn hết cả lên." Đó là tâm huyết của ông, ông không muốn thấy anh em bọn họ đấu đá với nhau, càng không muốn nhìn thấy Cố thị bây giờ lại đi theo con đường phạm pháp. Cả đời ông quang minh lỗi lạc, nhưng lại rơi vào tình cảnh con trai đầu hôn mê sống thực vật, con trai út lại rời xa ông. Con người cho tới lúc hấp hối như bây giờ, không khỏi suy nghĩ tới rất nhiều chuyện, ông vẫn luôn nhớ lại trong đầu từng cảnh tượng của cả cuộc đời mình.

Mà Cố thị ở trong tay đứa con thứ hai Cố Vụ Thân, anh ta lại ngầm làm ra một vài thủ đoạn nhỏ, vì tiền và lợi ích mà vi phạm đạo đức.

Tư Dân nói: “Ba đi thăm anh cả chưa? Hơn mười năm qua, ba có đi thăm anh cả không? Rốt cuộc tại sao anh cả trở thành bộ dạng như vậy, chẳng lẽ trong lòng ba không biết sao?"

"Ba." Tư Dân nói tiếp: “Ba đừng ép tôi, tôi không muốn dính vào vũng bùn của nhà họ Cố này. Ba không muốn Cố thị đi vào con đường ngược lại, nhưng điều này có liên quan gì đến tôi? Tôi họ Cố thật, nhưng cũng không phải là Cố của nhà họ Cố."

"Con…"

"Nếu ba không muốn thấy nhà họ Cố tiếp tục vắng vẻ, vậy tôi kiến nghị ba vẫn nên cố gắng chú ý giữ sức khỏe đi." Tư Dân nói xong đi luôn.

Quản gia Trần đi tới: “Thưa ngài."

Ông Cố dựa vào trên giường: “Nó rất giống tôi, cũng rất giống cô ấy..."



Tư Dân ra khỏi biệt thự thì thấy một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại ở cửa. Tài xế xuống xe mở cửa, một người đàn ông trung tuổi từ trên xe bước xuống, dáng người nhã nhặn, không giống với doanh nhân mà giống giáo viên trường học nào đó hơn.

Cố Vụ Thân nhìn anh: “Cậu ba về rồi, sao lại muốn đi nhanh như vậy?"

Tư Dân cười: “Anh hai."

"Mấy năm nay, anh và ba đều rất nhớ em, em nên trở về thăm nhiều hơn mới phải." Cố Vụ Thân mỉm cười vỗ vai anh.

Tư Dân nói: “Vâng."

Trong mắt anh không hề có cười ý, khóe miệng cũng không, thậm chí còn chẳng muốn làm cho có lệ, đi thẳng ra ngoài.

Trong mắt Cố Vụ Thân càng lộ rõ ý cười, cầm điện thoại nói: “Alo, điều tra Cố Giai Duyệt cho tôi, xem có phải Tư Dân trở về có liên hệ với thằng con hoang đó hay không!"



Sinh nhật của Dụ Tú Y sắp tới rồi. Vy Nguyệt và Tô Nghi chuẩn bị quà cho cô. Thứ bảy, mấy người cùng đi ăn cơm.

Về đến nhà, Dụ Anh Bân cũng chuẩn bị quà cho cô. Dụ Thế Duệ mua một cái bánh ga-tô. Nhưng đêm đó, Trần Ny Hạ không về.

Một bàn thức ăn vẫn chờ mãi.

Đến tám rưỡi tối, Dụ Thế Duệ nói: “Không đợi nữa, các con ăn trước đi."

Sau đó ông ta cắt bánh ga-tô, Dụ Tú Y thầm ước.

Nguyện vọng của cô rất đơn giản, người nhà bình ăn, khỏe mạnh.

Còn nữa, cô có thể ở cùng với Tư Dân.

Dụ Thế Duệ đứng lên và đi lên sân thượng, gọi điện thoại cho Trần Ny Hạ.

Trần Ny Hạ đang ở trong bệnh viện.

Hôm nay bà phải trực ca đêm.

Dụ Tú Y cắn môi. Thật ra cô cũng không mất hứng, bởi vì cô quen rồi.

Hơn nữa thường ngày Trần Ny Hạ đối xử cô vẫn rất tốt.

Sinh nhật hay không sinh nhật...

Thật ra bà có tới hay không cũng được.

Cô chỉ muốn cả nhà ăn một bữa cơm, đã rất vui vẻ rồi.

Dụ Tú Y ở bếp bên này cũng có thể nghe được giọng của Dụ Tư Duệ.

"Ny Hạ, hôm nay là sinh nhật của Tú Y, em xin nghỉ một hôm, đổi ca đi."

"Em đã nói rồi, em rất bận, hôm nay em phải trực."

"Vậy em không thể đổi ca được sao?"

"Em phải chịu trách nhiệm với bệnh nhân của em. Anh cũng biết là em muốn cạnh tranh chức viện trưởng, lúc này không thể xảy ra sai sót được."

"Ôi..." Dụ Thế Duệ cúp máy, lắc đầu.

Trong phòng ăn, Dụ Anh Bân liếc nhìn Dụ Tú Y giống như muốn an ủi người chị này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Dụ Tú Y vẫn bình thản, hình như không để ý tới chuyện này, Dụ Anh Bân do dự một lát lại gắp một miếng sườn đặt vào trong bát của Dụ Tú Y: “Chị, chị ăn nhiều vào."

"Buổi tối, chị không thích ăn quá nhiều thịt. Em ăn nhiều vào, em đang thời điểm cơ thể phát triển đấy." Dụ Tú Y nói xong lại múc cho cậu ta một bát canh.

"Chị, mẹ rất bận rộn, dù sao mẹ phải trực cũng là trông coi bệnh nhân, cũng phải chịu trách nhiệm với bệnh nhân..."

Dụ Tú Y mỉm cười, xoa đầu Dụ Anh Bân: “Được rồi, chẳng lẽ chút chuyện đó mà chị cũng không biết sao? Em nhanh ăn cơm đi, ăn xong em cũng phải nghỉ ngơi đấy."

"Ngày mai là thứ bảy mà."

"Vậy em ăn cho xong lại chơi máy vi tính là được rồi."

"Hì hì." Dụ Anh Bân mỉm cười, thấy chị mình cũng không mất hứng thì cậu cũng yên lòng. Thật ra cậu cũng phát hiện thấy mẹ hình như rất ít tham dự vào sinh nhật của Dụ Tú Y, thỉnh thoảng mới có mặt được mấy lần. Cậu cũng biết Dụ Tú Y là được nhận nuôi, nhưng cậu rất thích Dụ Tú Y, vẫn luôn xem cô như chị ruột của mình vậy.

Cho dù cậu còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết mâu thuẫn giữa mẹ và anh.

Từ trước đến nay mẹ chưa từng làm sinh nhật cho anh.

Mà thời gian trước, anh đã bỏ nhà đi.

Cơm nước xong, Dụ Anh Bân lên tầng. Dụ Tú Y cầm chén đĩa rửa sạch. Dụ Thế Duệ đi tới: “Tú Y à, ba có chuẩn bị một món quà cho con đấy."

Dụ Thế Duệ đưa cho một máy tính xách tay: “Gần đây đồng nghiệp của ba cũng mua cái này, ba thấy không tệ, con gái dùng cũng rất thuận tiện."

"Cảm ơn ba."

Sáng sớm hôm sau, Dụ Tú Y chạy bộ buổi sáng xong trở về, vừa lúc gặp Trần Ny Hạ về nhà. Bà vừa hết ca trực đêm. Dụ Tú Y nhìn bà: “Con mua đồ ăn sáng rồi, mẹ ăn một chút rồi hãy đi nghỉ."

"Ừ." Trần Ny Hạ liếc nhìn cô rồi lên tầng.

Buổi sáng Dụ Tú Y ở nhà làm bài tập, bên ngoài hình như có tiếng tranh cãi. Chắc hẳn là Dụ Thế Duệ và.. Trần Ny Hạ. Dụ Tú Y cắn môi, cô do dự một lát nhưng vẫn không ra ngoài.

Cô mơ hồ nghe được hình như cuộc tranh cãi này có liên quan tới sinh nhật của mình tối qua.

Thật ra, cô rất biết ơn Dụ Thế Duệ và Trần Ny Hạ có thể nhận nuôi mình.

Cô thật sự rất biết ơn.

Tính tình của Trần Ny Hạ vẫn luôn như vậy, trong nóng ngoài lạnh, đối xử với mình rất tốt, cũng không khắt khe. Có lẽ bà không phải là một người mẹ hiền lành ôn hòa nhưng cô cũng đâu phải con gái ruột của bà, người ta dựa vào đâu phải ôn hòa hiền từ với cô.

Dụ Tú Y rất tôn trọng bà.

Cô cũng không hy vọng vì chuyện này mà Dụ Thế Duệ và Trần Ny Hạ lại cãi nhau.

Dụ Tú Y vẫn luôn cố gắng, cô muốn rời khỏi nhà họ Dụ, cô đã điền nguyện vọng trường đại học ở xa.

Hôm nay Dụ Tú Y không tới nhà Tư Dân, bởi vì lúc chiều, sau khi Trần Ny Hạ thức dậy đã dẫn cô đi một chuyến tới siêu thị, đến mấy cửa hàng quần áo nữ.

Vẻ mặt Trần Ny Hạ nghiêm túc, nhưng giọng điệu ôn hòa: “Đêm qua dì trực ca đêm, có bệnh nhân phải trông nên không thể về tham dự sinh nhật của con được. Con xem thích gì, dì sẽ mua cho con."

Dụ Tú Y: “Con không thích gì cả, trong nhà đã có rất nhiều quần áo rồi."

Trần Ny Hạ dường như biết cô sẽ nói vậy, bà khẽ gật đầu và bảo người bán hàng chọn cho cô mấy bộ quần áo vừa người: “Lấy hai cái này đi."

"Cảm ơn dì Trần..."

"Tú Y à, ba con vẫn rất thích con. Dì cũng biết, từ nhỏ đến lớn dì cũng chưa từng quản con được mấy lần. Con cũng sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, bây giờ phải tập trung tất cả vào cuộc thi đại học, đến lúc đó lại thi trường đại học y ở đây đi. Đợi đến khi tốt nghiệp, tiếp tục thử việc, sau đó dì sẽ tìm người thu xếp cho con làm việc ở trong bệnh viện."

Trần Ny Hạ đã lên kế hoạch cho tất cả.

Dụ Tú Y cắn môi: “Chuyện này tính sau ạ. Bây giờ nhắc tới chuyện điền trường nguyện vọng thì có hơi sớm."

"Không sớm đâu. Chuyện này phải cân nhắc thật sớm, học Y rất tốt. Nếu không phải Anh Bân quá nhỏ, dì đã sớm cho Anh Bân đi học rồi."

Dụ Tú Y không từ chối cũng không đồng ý, chỉ nhìn bóng lưng của Trần Ny Hạ khẽ nói: “Con biết rồi."

Ăn nhờ ở đậu, cô không muốn mình trực tiếp từ chối Trần Ny Hạ, qua một thời gian nữa rồi hãy nói vậy.

Cô liếc nhìn túi giấy cầm theo trong tay. Bên trong đều là quần áo Trần Ny Hạ chọn cho cô. Trần Ny Hạ là một người ngoài mặt lạnh lùng nhưng thật ra rất tốt bụng. Nếu bà đồng ý cúi đầu tâm sự đàng hoàng với Trần Quyết, có thể ngăn cách giữa hai mẹ con sẽ không lớn như vậy.



Tới buổi tối, Dụ Tú Y nằm ở trên giường thì nhận được tin nhắn của Tư Dân: “Sinh nhật vui vẻ. Xin lỗi, hôm qua anh không biết..."

Dụ Tú Y không nói chuyện sinh nhật của mình cho Tư Dân biết: “Sao anh biết?"

Tư Dân nói, hôm nay Dụ Tú Y và Trần Ny Hạ đi tới cửa hàng quần áo nữ mua đồ, người bán hàng vừa vặn là em gái một người bạn của Tư Dân. Khi Dụ Tú Y thử quần áo, người bán đã chụp mấy tấm ảnh đăng ở trong diễn đàn. Người bạn nói cho Tư Dân biết, bởi vì trong ví của Tư Dân có giữ ảnh của Dụ Tú Y.

Lúc này Tư Dân mới biết hôm nay là sinh nhật của Dụ Tú Y.

"Xin lỗi, hôm nay anh mới biết..."

Dụ Tú Y: “Không sao, em vốn..." Cô vốn không định nói cho anh biết, làm sao có thể trách anh được chứ.

"Em xuống đi."

"Dạ, gì ạ?" Dụ Tú Y cầm điện thoại di động. "Em xuống á?"

Lẽ nào..

Tư Dân ở dưới tầng.

Dụ Tú Y khoác một cái áo khoác và nhanh chóng chạy xuống dưới tầng. Bảo vệ của khu chung cư rất nghiêm khắc, nếu không được hộ gia đình cho phép, bình thường người ngoài sẽ không thể bước vào. Dụ Tú Y cho rằng Tư Dân bị bảo vệ ngăn ở ngoài cổng khu chung cư, nhưng khi cô mới vừa xuống tầng, đã thấy bóng dáng Tư Dân ở ngay đầu lối vào của tòa nhà.

"Anh vào bằng cách nào?"

"Anh nói anh là bạn học cùng lớp của em, em làm rơi bài thi nên anh tới đưa cho em."

Tư Dân lấy từ trong túi ra một sợi dây màu đỏ, sau đó cầm cổ tay nhỏ nhắn trắng mịn của cô gái và buộc lại.

Sợi dây màu đỏ được làm bằng tay, phía trên có treo một trang sức bằng bạc, buộc vào trên cổ tay của nữ sinh.

Đây là món quà sinh nhật tốt nhất mà Dụ Tú Y nhận được.

Dưới ánh trăng, cô gái nhón chân lên, nam sinh ôm lấy thắt lưng của cô, hai người hôn nhau ở dưới tầng. Dụ Tú Y đỏ mặt. Đây là nụ hôn đầu của cô, lần đầu tiên đấy..

"Tú Y, em có bằng lòng chờ anh không?"

Lúc đó Dụ Tú Y không nghe rõ: “Chờ gì ạ?"

Tư Dân mím môi: “Tú Y, em chờ anh, chờ anh xử lý xong chuyện trong nhà, anh lại cưới em."

Mấy chữ cưới em này làm cho Dụ Tú Y ngẩn người. Cô thấy mình còn nhỏ, nói chuyện cưới hỏi quá xa xôi, dù thế nào cũng phải lên đại học xong mới tính. Nhưng cô thích Tư Dân, Tư Dân cũng thích cô, cô ôm lấy thắt lưng của Tư Dân: “Được, em chờ anh."

Đọc truyện chữ Full