DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 259: Cô tư nhà họ cố “giấu đàn ông trong phòng”

"Sao anh còn chưa đi?"

"Nhã Thiển, rõ ràng là em... không để anh đi." Người đàn ông nhìn cô chằm chằm.

"Tôi đâu có..." Cố Nhã Thiển nghiến răng. Cô đỏ mặt khi phát hiện ra tay mình ôm eo người đàn ông này, quấn lấy anh như một con bạch tuộc.

Cô lập tức đỏ bừng mặt.

Rụt ngay tay lại.

Cô bật ngồi dậy, chỉ vào cửa sổ, tay còn lại che trước ngực, bộ dạng thế này, tối qua chắc chắn là bị anh ta nhìn thấy hết rồi. Mặc dù trước kia là vợ chồng, nhưng... Cố Nhã Thiển cũng quên hết rồi, chỉ cảm thấy xấu hổ: "Anh đi nhanh đi, sau này... sau này không được phép đến đây nữa!"

Đồng hồ sinh học của Cố Nhã Thiển luôn chính xác.

Sáng phải đến CK lúc 8:30 nên cô thường thức dậy lúc bảy giờ sáng, người làm sẽ lên và hỏi cô bữa sáng muốn ăn gì.

Cố Nhã Thiển liếc nhìn đồng hồ báo thức trên giường.

Người giúp việc gõ cửa: "Thưa cô, bữa sáng cô muốn ăn gì ạ?"

Cố Nhã Thiển giơ tay lên day mi tâm, nhìn người đàn ông vẫn đang nằm trên giường, nghiến răng và nói: "Thế nào cũng được, cô tự chuẩn bị đi."

"Dạ vâng, thưa cô."

Sau khi người làm rời đi, Cố Nhã Thiển nhìn anh: "Anh vẫn không đi à?"

"Em muốn anh đi thế nào?" Đôi mắt Tô Ngọc Kỳ sâu thẳm và lặng lẽ, anh chống hai tay xuống để ngồi dậy, trong không khí thoang thoảng mùi thơm nhẹ từ cơ thể người phụ nữ khiến anh yên tâm hơn, anh khẽ nhướn mày: “Nhảy ra ngoài cửa sổ sao? Bây giờ đang là ban ngày đó, em có chắc không?”

Nụ cười trên khuôn mặt anh dịu dàng mà không nghiêm túc chút nào. Anh đứng dậy, chiếc chăn rơi xuống. Cố Nhã Thiển giơ tay lên che mắt lại: "Đêm qua ai cho anh cởi quần áo thế!"

Chỉ trong nháy mắt, tâm trí của Cố Nhã Thiển cứ lặp đi lặp lại trên bộ ngực trần của người đàn ông, còn có...

"Nhã Thiển, khi ngủ chẳng lẽ cần phải mặc quần áo sao?" Tô Ngọc Kỳ nhặt quần áo lên, có vài vết nhăn trên đó, động tác anh mặc đồ duyên dáng và chậm rãi, rồi cài nút cẩn thận, đôi mắt anh hướng về phía cô gái đang đỏ bừng mặt: "Đang là mùa hè mà, anh không thể ngủ khi mặc áo sơ mi và quần dài được. "

Cố Nhã Thiển cảm nhận được hơi thở ấm áp vờn trước mặt. Cô lập tức lùi lại một bước và đứng thẳng, khuôn mặt điềm tĩnh và đẹp trai của người đàn ông đập vào mắt.

Cô chỉ vào cửa sổ, tim cô đập không kiểm soát, cô bình tĩnh lại, cảm thấy có gì đó không ổn. Bây giờ đang là ban ngày. Nếu anh thực sự nhảy ra ngoài từ cửa sổ phòng ngủ của cô, chẳng phải cả gia đình nhà họ Cố sẽ biết sao?

Đều biết cô...

"Anh ở đây đợi tôi, tôi...tôi nghĩ cách đưa anh ra ngoài."

Cố Nhã Thiển hơi thất thần khi ăn sáng. Dạ Lê gọi cô ấy mấy câu cô mới hồi thần lại: “Dạ Lê...”

"Mẹ ơi, bác út nói sẽ đưa con đến trường. Mẹ không cần phải đưa con đi nữa."

"Ừm. Được."

Hả?

Chờ đã?

Cố Thành Thái đang đến?

"Dạ Lê, bác út nói với con khi nào thế?"

Cố Dạ Lê lặng lẽ cúi đầu uống súp: "Con vừa tỉnh dậy thì bác út đã gọi điện cho con rồi, nói rằng sẽ đưa con đến trường."

Cố Nhã Thiển vẫn đang nghĩ cách. Cố Thành Thái đang đến, người hầu đi đến và nói: "Thưa cô, cậu ba đến rồi."

Cô đưa tay lên day trán.

Cố Dạ Lê uống xong sữa đi ra ngoài: "Bác út."

Cố Nhã Thiển đi ra ngoài, Cố Thành Thái vừa hay cũng đi từ bên ngoài vào. Anh ta mặc quần áo phong cách thể thao giản dị, khuôn mặt trông ngày càng lịch lãm và đẹp trai. Anh bước vào và xoa đầu Cố Dạ Lê. Bây giờ Cố Dạ Lê cũng không còn quá khó chịu với sự động chạm của anh nữa.

Anh nhìn Cố Nhã Thiển: "Vừa hay hôm nay anh rảnh. Lát nữa anh sẽ đưa thằng nhỏ đi. Muộn chút sẽ đến CK kiểm tra sau. Nghe nói gần đây em đang thiết kế một chiếc váy cưới. Chẳng phải trước em không thích thiết kế váy cưới cho những cô thiên kim tiểu thư đó sao? Anh còn nhớ lúc trước, bà Dạ Môn từng dùng mọi cách để tìm được thông tin liên lạc của em ở New York chỉ để nhờ em thiết kế váy cưới cho bà ấy, lần này em đồng ý rồi à?"

Cố Nhã Thiển khẽ hạ mắt xuống, đi đến bên cạnh Cố Dạ Lê để chỉnh lại cổ áo cho thằng bé: “Là một người bạn thân cũ của em.”

Đột nhiên, người giúp việc ở trên lầu hét lên: "Aaa~"

Cố Nhã Thiển sửng sốt nhìn lên trên lầu.

Cô mở to mắt.

Trong lòng cứ vang lên tiếng ‘đi đời’ rồi.

Cố Thành Thái cau mày, bước lên cầu thang vài bước bỗng bị Cố Nhã Thiển giữ cánh tay lại: "Anh, anh ba..."

Người giúp việc vội vã xuống lầu: "Cô ơi, đây... này..."

Cô giúp việc ban đầu muốn vào phòng ngủ để dọn dẹp, nhưng không ngờ rằng... vừa quay người lại thì nhìn thấy một người đàn ông đang đi xuống cầu thang. Cố Nhã Thiển ôm chặt cánh tay của Cố Thành Thái và thì thầm: “Anh ba... đây là..."

Chồng em?

Chồng cũ của em?

Bạn của em?

Danh xưng nào Cố Nhã Thiển cũng cảm thấy không đúng chút nào hết, thà là không nói gì, chỉ giữ chặt cánh tay của Cố Thành Thái, cô ngước mắt lên liếc nhanh sang Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông ưu tú nho nhã lịch sự xắn tay áo, chiếc áo đen không được phẳng phiu như thường lệ mà hơi nhăn nhẹ, có một cảm giác sự thanh lịch bị phá vỡ.

Cố Thành Thái nheo mắt, chậm rãi nói: "Tổng giám đốc Tô, không biết sao anh lại ở trong phòng của em gái tôi vậy?"

Mặc dù chiếc áo có mấy vệt nhăn, nhưng thần thái toát ra từ anh mạnh mẽ khiến người khác sợ hãi. Anh nhìn Cố Thành Thái một cách nhẹ nhàng, rồi nhìn Cố Nhã Thiển đứng đằng sau Cố Thành Thái, nhìn cô đang giữ chặt cánh tay của Cố Thành Thái, anh “khụ” một tiếng, bình tĩnh nói: "Việc này không liên quan gì đến tổng giám đốc Cố chứ nhỉ."

Có mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí.

Cố Nhã Thiển vội vàng đứng trước mặt Cố Thành Thái: "Anh ba... em và tổng giám đốc Tô là bạn bè... Sáng nay anh ấy đến tìm gặp em... chẳng phải anh còn phải đưa Dạ Lê đến trường sao? Sắp trễ rồi, anh đi trước đi. "

Cố Thành Thái không nhúc nhích.

Cố Nhã Thiển vội vàng đẩy anh ta xuống: "Anh ba, nhanh lên, Dạ Lê sẽ bị trễ học mất."

Tô Ngọc Kỳ vội vàng sải bước chân dài xuống cầu thang, nhìn Cố Dạ Lê: "Cháu còn chưa đi sao? Sẽ bị trễ học đó."

Cố Dạ Lê cảnh giác nhìn anh: "Sao chú lại ở trong phòng của mẹ cháu?"

Anh nhàn nhã nói: "Tại sao chú không thể ở đây?"

Cố Nhã Thiển vừa đưa Cố Thành Thái ra ngoài, quay lại thì nhìn thấy một lớn một nhỏ đang trừng mắt nhìn nhau. Không khí không khác gì khi Cố Thành Thái ở đây.

Cô vội vàng đi qua: "Dạ Lê."

Cô cầm lấy chiếc cặp mà người làm đưa đeo lên vai cho thằng bé, thuận tay thắt lại cà vạt cho Dạ Lê. Cô cúi đầu hôn lên má thằng bé: “Dạ Lê à, buổi chiều mẹ sẽ đi đón con, mẹ sẽ dẫn con và chị Tinh Tinh đi xem phim nhé, xem một bộ phim thiếu nhi mới được không nào?"

Cố Dạ Lê vẫn quan sát Tô Ngọc Kỳ một cách thận trọng, khẽ khịt mũi, giơ tay lên ôm cổ Cố Nhã Thiển, nhón chân lên hôn má cô: “Mẹ đừng dắt theo chú này đi nhé.”

Tiếng của thằng bé không lớn, nhưng Tô Ngọc Kỳ vẫn có thể nghe thấy được.

Ngay sau đó, anh xách cổ áo Cố Dạ Lê kéo ra ngoài, Cố Nhã Thiển đập vào tay anh: “Tô Ngọc Kỳ, anh làm cái gì thế, bỏ Dạ Lê ra, Dạ Lê là...”

Cố Nhã Thiển sững sờ một lúc, không nói tiếp, lườm anh. Tô Ngọc Kỳ ôm lấy Dạ Lê bằng một tay đi ra ngoài, đặt thằng bé vào xe.

Cố Dạ Lê định cắn anh thì bị anh dễ dàng giữ lấy đầu, tiện tay xoa xoa. Tô Ngọc Kỳ cảm thấy cảm giác không tệ, giống như xoa đầu cún con vậy.

Cậu nhóc con này, anh lại khá thích.

Cậu bé tức giận ngồi trong xe, Cố Thành Thái bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông kia. Chiếc xe chạy, khung cảnh bên ngoài cửa sổ bắt đầu thay đổi. Anh thu ánh mắt về nhìn chàng trai nhỏ bên cạnh, đôi mắt trầm ngâm, trong chốc lát, định tiện tay chạm vào vuốt ve con nhím nhỏ này, nhưng lại sợ bị gai đâm vào tay, dù sao thì bây giờ cũng là lúc nó đang xù lông lên.

Ngoài Cố Nhã Thiển ra, chỉ có anh cả mới có thể trị tiểu tổ tông này mà thôi.

Anh cũng chỉ dám chạm khi lông nhím của nó đã hạ xuống.

"Được rồi mà Dạ Lê."

"Bác út..." Cậu nhóc như nản lòng, mặc dù khuôn mặt nhỏ vẫn có vẻ lạnh lùng: "Có phải mẹ thích chú xấu xa đó rồi sẽ cùng chú ấy rời đi phải không ạ?"

Cố Thành Thái hơi nhíu mày: "Rất có khả năng."

Đọc truyện chữ Full