DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn
Chương 147

"Lưu Thanh Vũ, lại gọi một tiếng, thế nào?" Anh ta cúi đầu cắn lên yết hầu của cô, hàm răng không nhẹ không nặng chạm vào, Cố Uyên làm sao sẽ đáp ứng loại yêu cầu này, xấu hổ đỏ mặt, nhắm mắt: “Tô tiên sinh, anh nhanh một chút, bà nội nói rồi, phải đi sớm một chút."

"Nhanh một chút? Cô ở cùng một người đàn ông mà lại muốn nhanh sao?" Người đàn ông vỗ một cái vào mông cô, tăng nhanh tốc độ "Muốn nhanh như vậy sao? Hay là muốn nhanh như thế nào?"

Bị anh xuyên tạc câu nói, đây là muốn để cho Cố Uyên xấu hổ, bờ môi trên cơ thể không thể khống chế được mà co giật của cô bị cắn phá, cô không lên tiếng, vừa khó chịu vừa tức giận không hề có sức lực trừng mắt nhìn anh!

Vừa lúc đó.

Di động vang lên.

Là di động của Tô Ngọc Kỳ.

Vẫn đang vang lên.

Cố Uyên vỗ phía sau lưng anh: “Di động vang, nhất định là bà nội gọi tới. Tô tiên sinh, anh nhanh đi nghe điện thoại đi."

Tô Ngọc Kỳ ôm lấy cô, bởi vì quần áo có chút ngổn ngang, sờ soạng một lúc mới từ trong túi quần tây lấy ra di động, liếc mắt nhìn, quả nhiên là bà nội gọi tới, anh cũng không buông Cố Uyên ra, trái lại hướng về phía trước đâm một phát, nhấn nghe điện thoại, đặt ở bên tai Cố Uyên.

Cố Uyên cắn chặt hàm răng trắng, vô lực tức giận trừng mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ.

"Alo, Ngọc Kỳ, con và Thanh Vũ khi nào mới đến đây."

Cố Uyên nỗ lực để cho hô hấp của mình đều đặn một chút: “Bà nội.." Tiếng nói chuyện của cô vẫn không kìm chế được phản ứng cực hạn của cơ thể, cho dù cô nỗ lực khống chế thì giọng vẫn run lên: “Con và Ngọc Kỳ...sắp đến rồi."

"Thanh Vũ, giọng nói của con có phải là bị cảm rồi không, trời đang lạnh, một cô gái như con mặc nhiều quần áo một chút, đừng để bị cảm mạo.

"Bà nội, con biết rồi... ừm..." Ngón tay của Cố Uyên cuộn lại, nước mắt cũng sắp rơi xuống, Tô Ngọc Kỳ một mực cắn vành tai cô, làm cho cả người cô trở nên mềm nhũn.

Tô Ngọc Kỳ ôm eo cô, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, tiếng nói khàn khàn: “Bà nội, con biết rồi, lát nữa con sẽ đến."

Cúp điện thoại, đặt điện thoại di động ở một bên.

Tô Ngọc Kỳ cúi người hôn chiếc cằm trắng nõn của cô, ngửi mùi hương câu dẫn trên người cô, nỗ lực khắc chế dục vọng của chính mình, nói một hơi: “Lưu Thanh Vũ, em thật sự có thể dằn vặt tôi."

Cố Uyên cảm thấy oan ức, đây ai dằn vặt ai chứ, rõ ràng chính là người đàn ông này, vẫn đang chơi đùa mình. Còn xuyên tạc ý của cô.

Kết thúc khoảng chừng là sau nửa giờ, trong không khí đều là mùi vị ám muội.

Cố Uyên từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc tránh thai uống một viên, tuy rằng uống loại thuốc này sẽ làm cho định kỳ kinh nguyệt của cô càng thêm khó chịu, thế nhưng Cố Uyên vẫn uống, cô không muốn mang đứa con của người này, cô ấy sợ, thật sự rất sợ.

Cô ấy sợ chính mình bảo vệ không được đứa bé này, sợ sẽ lại giống như Thiểm Thiểm rời bỏ cô.

Càng sợ vì đứa bé này mà càng thêm dây dưa, cô sợ chính mình ba tháng sau không đành lòng rời khỏi anh.

Khoảng thời gian này anh muốn cô khá nhiều lần, anh xưa nay đều không mang bảo hộ, mỗi lần Cố Uyên đều sẽ uống thuốc tránh thai, cô không muốn để cho mình rơi vào bên trong sự bị động tuyệt vọng, đưa tay đặt lên bụng, loại đau đớn vì mất đi đứa con của mình, một lần cũng đủ khiến cô đau thấu tim gan.

Ở nhà họ Tô đã có rất nhiều người đến, đều là mấy thân thích mà Cố Uyên không quen biết, con thứ của nhà họ Tô là Tô Diệu Đông mang theo vợ cùng con là nhị thiếu gia Tô Vân Thâm cũng tới, bà Tô cười: “Thanh Vũ, đây là Chú hai, Nhị thẩm và Nhị ca của con."

Cố Uyên chào hỏi.

Tô Diệu Đông gật đầu, Cố Y một bên lấy ra một bao tiền lì xì đưa cho cô, Bà Tô cười híp mắt: “Thanh Vũ, nhanh nhận lấy đi."

Cố Uyên: "Cảm ơn thím hai."

Đây là lần thứ nhất cô nhìn thấy Tô Diệu Đông cùng Tô Vân Thâm, không thể không cảm thán gien di truyền tốt đẹp của Tô gia, có điều Tô Vân Thâm trong vẻ anh tuấn có tao nhã, tuy rằng là anh em với Tô Ngọc Kỳ, thế nhưng không có loại tuấn mỹ quá mức như Tô Ngọc Kỳ nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác ôn hòa nho nhã.

Ông Tô cùng Bà Tô cho cô một bao tiền lì xì rất lớn: “Cảm ơn ông bà nội."

Tô Vân Thư không đến, có điều người của nhà họ Trần đến, Trần Thiệu cũng đến, cầm điếu thuốc nở nụ cười với cô xem như là hỏi thăm một chút.

Cố Uyên nghĩ, cô đã hơn một tháng không có liên lạc với Tô Vân Thư, gửi tin nhắn wechat cho Tô Vân Thư thì cũng không được trả lời.

Gọi điện thoại thì không gọi được.

Cô muốn đi tìm Trần Thiệu hỏi Vân Thư làm sao vậy, phòng khách nhiều người, nên tạm thời coi như thôi.

Gia tộc của nhà họ Tô có rất nhiều nhánh, Ông Tô cũng có rất nhiều môn sinh, ngưỡng mộ đến chúc tết cũng không ít, Từ Thẩm vừa giới thiệu cho cô một chút.

Phòng khách nhiều người, Cố Uyên đi tới trong vườn hoa.

"Chị Ba." Cố Uyên nghe thấy phía sau có một âm thanh.

Xoay đầu lại, nhìn Lục Loan Loan chạy tới, gò má của cô gái hơi ửng hồng: “Chị Ba, anh Ba đâu rồi?"

Cố Uyên nhớ đây là Lục Loan Loan, 17 tuổi, còn đang học cấp ba, là cháu ngoại của em gái Ông Tô.

"Anh Ngọc Kỳ ở trên lầu." Cố Uyên cũng không rõ lắm Tô Ngọc Kỳ hiện tại ở đâu, người đến Tô gia tương đối nhiều, Từ Thẩm và gia nhân bận rộn trong bếp, Cố Uyên cũng chuẩn bị đi nhà bếp giúp đỡ, Tô Ngọc Kỳ hình như đã đi lên lầu.

"Chị Ba, dẫn em đi tìm anh Ba có được hay không." Lục Loan Loan kéo cánh tay Cố Uyên, nhẹ nhàng lắc lắc.

Cố Uyên cảm thấy vị Lục tiểu thư này thật đáng yêu.

"Lục Loan Loan --" một giọng nói trong trẻ của nam vang lên.

Tiếp đó, một bóng người cao gầy đi tới, khi đi đến gần, Lục Loan Loan buông tay Cố Uyên ra, chạy tới: “Thần Dương ca ca."

Cố Uyên nhìn La Thần Dương hơi kinh ngạc, La Thần Dương vậy mà lại quen biết Lục Loan Loan, La Thần Dương đi tới, chậm rãi mở miệng: “Cố tiểu thư."

Lục Loan Loan vốn là muốn giới thiệu một chút, không nghĩ tới hai người lại quen nhau, cao hứng nói: “Anh Thần Dương, anh biết chị Ba của em sao."

La Thần Dương gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn rơi vào trên người Cố Uyên, nhìn trên cổ cô trống không, hơi tối sầm lại.

"Ừm, quen biết."

Cố Uyên cười cợt: “La thiếu gia."

Tuyết vẫn rơi, lọt vào trên bậc thang thành một tầng mỏng manh, hai chân Cố Uyên hơi mỏi, đạp lên tuyết làm trượt chân, suýt nữa té ngã, một bàn tay đỡ eo cô ấy, tiếp theo là tiếng nói ôn hòa trong trẻo của La Thần Dương: “Cẩn thận một chút."

"Cảm ơn."

Bàn tay La Thần Dương đặt hờ ở bên hông cô, chờ sau khi cô đứng thẳng người mới buông tay ra: “Không cần khách sáo."

Lầu hai.

Một tay Tô Ngọc Kỳ chống ở trên bệ cửa sổ, xuyên thấu qua lớp thủy tinh, nhìn hoa tuyết bay lả tả trong hoa viên, còn có...

Một bóng người tinh tế kia.

Từ khi cô suýt nữa té ngã đến khi La Thần Dương buông cô ra, Tô Ngọc Kỳ vẫn nhìn, điếu thuốc trên đầu ngón tay chầm chậm cháy, nghĩ đến Lưu Thanh Vũ bởi vì sợi dây chuyền mà La Thần Dương đưa cho cô nên đã tìm mọi cách cầu xin mình, trong lòng anh liền nổi lên một ngọn lửa.

Anh híp mắt.

Nhớ tới Lưu Thanh Vũ trước đây cũng ở nước Mỹ, mà La Thần Dương cũng là từ nước Mỹ vừa trở về, hẳn là vừa bắt đầu đã quen biết.

Trong đầu của anh nhớ đến người phụ nữ hai mắt đẫm lệ nói một câu nói, "Gả cho anh, cũng quấy rối cuộc sống của tôi"

Quấy rối cuộc sống của cô?

Quấy rối cô và La Thần Dương sao?

Ý niệm này vừa xuất hiện khiến ánh mắt anh trầm xuống.

Đáng chết!

Tô Ngọc Kỳ đột nhiên bóp tắt điếu thuốc trong tay, điếu thuốc đang đốt cháy bị đầu ngón tay của anh làm tắt đi, sắt mặt anh lạnh nhạt, nhìn hai người trong hoa viên đang trò chuyện nói cười vui vẻ, anh gọi một cú điện thoại.

Cố Uyên cầm điện thoại di động, một câu lạnh như băng vang lên “Đến phòng sách tìm tôi” rồi cúp ngay, cô nhìn La Thần Dương: “La thiếu gia, chồng tôi tìm, tôi đi lên trước."

Cố Uyên bắt điện thoại, một câu nói lạnh như băng truyền tới ‘ Đến phòng sách tìm tôi.’, nói xong liền cúp điện thoại, cô nhìn qua La Thần Dương: “ Cậu La, chồng tôi tìm tôi, tôi đi trước đây.”

La Thần Dương có hơi nắm chặt lòng bàn tay lại, tuy anh kiềm chế rất tốt, nhưng khi nghe thấy tiếng “ chồng” từ chính miệng của Cố Uyên phát ra, một cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trong lồng ngực anh.

Cố Uyên đi rồi.

Lục Loan Loan khoác tay La Thần Dương, cảm thấy cả cánh tay anh đều đang căng cứng, cô còn chưa kịp mở miệng hỏi, La Thần Dương đã rút cánh tay bị cô ôm lấy lại, con ngươi trong mắt anh nhìn thì không lạnh lùng nhưng vẫn không chất chứa bất kì cảm xúc nào: “ Cô Lục, hôm nay tôi đến thăm hỏi ông Tô, cũng không còn sớm nữa, tôi không làm phiền nữa.”

“ Anh Thần Dương….” Lục Loan Loan đuổi theo.

Nhưng La Thần Dương vẫn không thèm quay đầu lại mà đi thẳng ra cánh cửa lớn màu đen được chạm khắc hoa văn.

Lục Loan Loan cúi thấp đầu, đáy mắt của nữ sinh xinh đẹp trẻ trung thoáng lên vẻ ảm đạm, lúc nãy cô cảm nhận được….sự ấm áp trên người của La Thần Dương, đó là lúc anh đỡ lấy chị dâu ba, anh cúi đầu nhìn chị dâu ba, khóe mắt anh hiện lên một sự ôn nhu.

Lầu hai nhà họ Tô có ba phòng sách, căn phòng sát bên phòng ngủ của Tô Ngọc Kỳ chính là phòng sách của anh, cô đi lên đó, trên tay cô bưng một khay trà, bên trên có một ly trà và một đĩa bánh quy thơm phức mà chị Từ vừa làm.

Cô gõ cửa, cửa không có khóa, nên cô đẩy cửa vào trong.

Cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ, anh đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy Cố Uyên, anh nói: “ Tôi biết rồi, chỉ là một nhà họ Hạ nhỏ bé, tôi còn chẳng xem ra gì, gửi tư liệu qua email cho tôi.”

Cố Uyên nghe thấy ba chữ ‘ Nhà họ Hạ’

Hai tay bưng trà đột nhiên khựng lại một lúc, nhưng không lâu, cô tiếp tục bày những món trên khay trà lên bàn làm việc của anh.

Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, đi về phía cô, khuôn mặt tuấn lãng tiến gần đến trước mặt cô, Cố Uyên theo bản năng lùi lại một bước, nhưng chiếc thảm mềm mại dưới chân cô khiến cô bỗng mất thăng bằng, cô nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ của người đàn ông trước mặt càng ngày càng gần, bước chân loạng choạng của cô bị cánh tay rộng dài của anh ôm vào lồng ngực: “ Thích té vào lồng ngực đàn ông lắm sao?”

Hai bên đùi của Cố Uyên có một chút đau rát, lại cộng thêm tấm thảm trong phòng sách quá mềm mại, khiến cô mất thăng bằng, cô nhớ tới buổi sáng nay dây dưa với anh: “ Còn không phải là bởi vì…”

“ Bởi vì cái gì?”

Cố Uyên xấu hổ, lùi lại một bước để ra khỏi lồng ngực của anh: “ Anh Tô, anh kêu tôi lên đây có việc gì không?”

Cô càng né tránh thì anh càng tiến gần lại, cuối cùng trực tiếp ôm cô lên đặt trên bàn làm việc, hai tay chống ở mép bàn, trói cô trong vòng tay của mình: “ Cô và tên công tử nhà họ La kia có quan hệ gì, một tên tiểu tử mới lớn, lông cánh chưa mọc đủ có thể thỏa mãn cô sao?”

Cố Uyên nhíu mày: “ Tôi và anh ta không có quan hệ gì cả, anh ta là bạn của bạn tôi.”

“ Bạn của bạn?” Người đàn ông thầm thì lặp lại một tiếng: “ Bạn bè gì?” Dây chuyền mà bạn của bạn mình tặng, đối với cô lại quý giá như vậy sao.

Anh không thích, anh không thích Lưu Thanh Vũ quan tâm đến món đồ mà tên tiểu tử họ La đó tặng, bạn của bạn bè, hừ, người phụ nữ này lại dám lấy một cái cớ tệ như vậy để qua loa với mình.

Tô Ngọc Kỳ nắm lấy cằm của cô, sống mũi cao vút của anh dường như chạm vào đầu mũi thanh tú của cô, anh nhìn vào đôi mắt trong sáng của cô, trong sáng đến mức không một chút bụi trần, trong sáng đến mức anh muốn vấy bẩn nó.

“ Lưu Thanh Vũ.”

“ Hửm.”

Đáy lòng anh dường như đang phất lên một suy nghĩ, Tô Ngọc Kỳ vểnh môi, hình như chính cái suy nghĩ dưới đáy lòng này đã khiến anh kinh ngạc, trái tim anh đập thình thịch mất kiểm soát, anh hình như…đã có chút mất kiểm soát mà thích người phụ nữ này mất rồi….

Chết tiệt.

Cái suy nghĩ này rất nhanh liền bị anh ép xuống, anh có chút phiền muộn mà giơ tay che mắt của Cố Uyên lại, vì cứ nhìn thấy đôi mắt cô, hô hấp của anh hình như có hơi hỗn loạn, cứ như là muốn ép mình phải phủ định lại điều đó ngay lập tức, anh có hơi hung bạo mà phát tiết hôn vào môi cô: “Tránh xa tên tiểu tử nhà họ La đó một chút!”

Từ trưa đến tối mịt, bọn họ đều ở nhà họ Tô ăn hai bữa cơm, ăn xong cơm, bà Tô và Cố Y trò chuyện ở phòng khách, ông Tô thì đang chơi cờ với Tô Diệu Đông, Cố Uyên đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng không hề thấy bóng dáng của Tô Ngọc Kỳ.

Chị Từ nói: “ Cậu chủ với cậu hai đang ở trên ban công.”

Cố Uyên đi ra khỏi nhà, cô mặc một chiếc áo lông mỏng vì có chút lạnh, cô tới vườn hoa, đứng trên hành lang, cô vươn tay xoa xoa hai cánh tay của mình, nhìn về phía bóng tối dằng dặc.

Một mùi khói thuốc bay tới mũi cô, sau đó đột nhiên có một chiếc áo nam khoác lên vai cô, ấm áp nhưng rất lạ, Cố Uyên xoay người lại.

Cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng đằng sau mình, xương trán người đó rất sâu, đường nét khuôn mặt rất đẹp mang theo một sự vô lại không thích cam chịu gò bó, anh mặc một chiếc áo lông mỏng, điếu thuốc trong tay lúc sáng lên, lúc lại tắt đi, người đó đưa ngón tay gạt gạt điếu thuốc, nụ cười của anh ta cũng mang theo sự vô lại y như trên gương mặt vậy: “ Chị dâu ba, trời lạnh như vậy, nếu như để bị cảm lạnh, anh ba chắc sẽ đau lòng lắm đó.”

Là Trần Thiệu.

“ Tô Thư Vân đâu?” Cố Uyên vừa nói vừa lấy cái áo xuống đưa lại cho Trần Thiệu, mùi của người lạ, cô không thích, càng huống hồ mùi của người đàn ông này rất nguy hiểm, bởi vì người đàn ông tên là Trần Thiệu này, đáy mắt anh ta luôn lộ ra một vẻ nham hiểm và kiêu ngạo, thật khiến người ta khiếp sợ.

Theo như cô biết, thì tên Trần Thiệu này là quân nhân.

Tô Thư Vân có một mối tình đầu, tên làTừ Dực, họ quen nhau từ hồi đại học, sau đó hai người kết hôn, nhưng có ai ngờ, một trận tai nạn đã cướp đi mạng sống củaTừ Dực, sau khi anh chết, cô gả cho cậu cả nhà họ Trần ở thành phố Vân Châu, Trần Thiệu.

Trần Thiệu rít một hơi: “ Chị dâu ba, chị nên khoác lên đi, lỡ bị cảm rồi lại không hay.” Anh gạt điếu thuốc: “Thư Vân không khỏe, tôi không đưa cô ấy tới đây.”

Cố Uyên biết, người đàn ông này là đang nói dối, sức khỏe của Tô Thư Vân rất tốt, cô đột nhiên bị mất liên lạc với cô ấy, ngay cả khi cô ấy đã vượt qua vòng sơ khảo của VK rồi mà cũng không tới báo danh, nhất định là có chuyện gì đó, tết lần này, vậy mà cô ấy cũng không về.

Chỉ một câu không khỏe, đừng hòng gạt được cô.

Cố Uyên lấy điện thoại ra, đưa ra trước mặt Trần Thiệu, gọi vào số của Tô Thư Vân, nghe âm thanh tút tút truyền đến, cô cười một cái: “ Cô ấy không khỏe, không lẽ điện thoại cũng không thể nhấc máy sao?”

Trần Thiệu nhìn Cố Uyên, ngữ khí trong lời nói của cô không có một tý công kích nào, thanh âm ôn hòa, cho dù có tức giận đến đâu thì giọng nói vẫn nhẹ nhàng ôn hòa không mang cho người khác bất kì kinh sợ nào, rất giống với Tô Thư Vân, giọng nói rất nhẹ.

Tính cách trái lại lại ngang bướng không chịu được, cả trái tim anh, anh cũng bơi móc ra cho cô ấy xem rồi, nhưng người phụ nữ đó vẫn chà đạp trái tim anh, vẫn nghiền nát nó, cô còn náo loạn muốn ly hôn.

Trần Thiệu lấy điện thoại của mình ra: “ Nhưng cô ấy không có nghe, dù sao đi nữa chả có ai có thể đem điện thoại theo bên mình mỗi giây mỗi phút được.” Đầu ngón tay thon dài sạch sẽ của người đàn ông này nhấp điếu thuốc một cái, điện thoại được nhấc máy, Trần Thiệu đưa điện thoại cho Cố Uyên: “ Cô xem, gọi được rồi nè.”

Cố Uyên lập tức nhận lấy điện thoại, để bên tai: “ A lô, Thư Vân.”

“…Thanh Vũ….” Điện thoại truyền đến tiếng của Tô Thư Vân, giọng cô hơi run: “ Sao lại là chị.. Trần Thiệu đang ở bên cạnh chị sao?”

“ Ừm, anh ta đang ở đây.”

Đọc truyện chữ Full