DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 1670

Chương 1670





Thái độ như vậy của Đường Duy khiến Tô Nhan cảm thấy vô cùng khó giải quyết, cậu thản nhiên thú nhận mọi chuyện lại ngoan ngoãn bắt tay chịu trói, càng làm cho người khác không thể tiếp nhận.








Người xấu dựa vào cái gì lại thẳng thản như vậy chứ?





“Đừng phí thời gian và công sức trên người tôi nữa” Tô Nhan đẩy Đường Duy ra: “Tôi thừa nhận như vậy rất kích thích nhưng Đường.





Duy… tôi muốn trở thành một người bình thường, cho dù có từ bỏ hết tất cả…





Tất cả mũi nhọn.



VietWriter.vn






Nói lời tạm biệt với mọi thứ trong quá khứ, liệu Tô Nhan vẫn còn †ồn tại? Đeo mặt nạ sống trong thế giới này, không có bất kỳ ý tưởng hay tham vọng nào, không khác gì những người bình thường.





So với sự căm ghét của Tô Nhan, điều khiến Đường Duy cảm thấy đau đớn hơn chính là việc cô từ bỏ.





Điều sâu sắc hơn nữa cậu nhận thấy là Tô Nhan bây giờ dường.





như từng chút một không cần đến cậu nữa, cô có thể tự mình làm việc ở nhà họ Tô, có thể tự mình giải quyết rất nhiều công việc, có thể một mình ở trong phòng làm việc chống một khoảng trời, mấy ngày nay điều cậu thấy rõ nhất chính là sự độc lập và mạnh mẽ của Tô Nhan.





Mạnh mẽ đến mức không cần bất kỳ kẻ nào.





“Bây giờ nói với anh những chuyện này cũng vô ích” Đường Duy nhìn thẳng vào cô: “Nếu như em có khả năng thì khiến anh từ bỏ ý định đi”





Dứt lời, Đường Duy dừng lại, sau đó từ trong cổ họng phun ra mấy chữ tiếp theo: “Hoặc là khiến anh chết”





Phòng làm việc rơi vào im lặng kéo dài, Tô Nhan không nói thêm câu nào, tan việc liền chạy ra khỏi văn phòng, động tác còn nhanh hơn so với Đường Duy, đúng lúc đụng vào Tô Kỳ: “Cục cưng, lát nữa ba về với con nhé..”





“Không cần, con có người đón rồi!” Lời còn chưa nói hết Tô Nhan đã trực tiếp ngắt lời Tô Kỳ, sát vai đi ngang qua cực nhanh, Đường Duy phía sau vừa đi ra chỉ thấy bóng lưng của cô, Tô Kỳ gọi cậu: “Có chuyện gì vậy? Cháu đón?”





Đường Duy tức giận cười: “Cháu đón thì tốt”





Tô Kỳ khó hiểu nhìn Đường Duy đuổi theo Tô Nhan ra ngoài, khi hai người đi ra ngoài, Đường Duy ngẩng đầu liền thấy một chiếc xe thể thao đang đậu ở cửa Tô Nhan không quay đầu mở cửa xe, Trì Liệt ngồi bên trong cười rất vui vẻ: “Hello, người cuồng việc”





“Anh thật tốt bụng” Mặt Tô Nhan không đổi chỉ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh, vừa định đóng cửa, kết quả là một bàn chân chen vào chỗ ngồi bên cạnh tài xế, cứng rắn chặn lại cửa xe.





Ngẩng đầu, Tô Nhan sửng sốt.





Trì Liệt vẫn mỉm cười, vẫy tay với Đường Duy: “Xin chào, cậu cũng muốn ngồi trên xe của tôi sao? Tiếc là chỉ có thể ngồi hai chỗ, hoặc cậu có thể ngồi trên nóc xe”





Đường Duy so với Trì Liệt càng cười rạng rỡ hơn, khuôn mặt tuấn tú ngày thường không cười, mà hiện tại nụ cười của cậu có thể làm người xung quanh lóa mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu xuống xe, tôi sẽ lái”





Nụ cười trên mặt Trì Liệt cứng đờ, không ngờ Đường Duy lại có thể đàng hoàng như vậy, liếc nhìn Tô Nhan ngồi kế bên: “Xe là của tôi, bạn gái cũng là của tôi, anh nghĩ gì mà lại kêu tôi xuống xe thế?”





Đường Duy càng cười vui vẻ hơn: “Cô ấy là bạn gái của ai liên quan gì đến tôi?”





Cậu là loại người biết kiềm chế bản thân sao?

Đọc truyện chữ Full