DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 547: Hãy cho anh một cơ hội vì em mà trả giá

Một vị vua ăn giấm nào đó nhìn chằm chằm bóng lưng của Đường Thi và Hàn Thâm một lúc lâu, sau đó quay sang hỏi trợ lý: "Người này tên là gì?" "Lần trước tôi đã nói với cậu rồi đấy ạ, đây là con trai trưởng của nhà họ Hàn ở Bạch Thành.” Lâm Từ nhỏ giọng báo cáo. "Nhà họ Hàn làm gì?" "Kinh doanh khách sạn và đồ trang điểm cao cấp."



Lâm Từ nói: "Vì mở một thương hiệu trang điểm cho nên cũng có chút liên quan đến giới thời trang, trong đó có cả Vưu Kim và Khắc Lý Tư." Hai cái tên nghe có vẻ quen thuộc, phỏng chừng trước đây có nghe qua, thế nhưng dù sao anh cũng đã quên mất. "Mạng lưới quan hệ khá rộng." Bạc Dạ nghiến răng nghiến lợi: "Cậu ta đẹp trai không?" Lâm Từ không nghe ra ý tứ trong lời Bạc Dạ, thậm chí còn ngốc nghếch nói sự thật: "Rất... rất đẹp trai."



Bạc Dạ tức giận, muốn bóp chết người trợ lý sắp tạo phản này ngay tại đây luôn: "Cậu khen cậu ta đẹp trai trước mặt tôi đấy à? Cậu ta xứng đôi với Đường Thi hơn, hay tôi xứng với Đường Thi..."



Lâm Từ ngắt lời anh nói: "Rất hiếm khi tôi được nhìn thấy cậu đứng cùng một chỗ với cô Đường Thi ạ."



Xong... những lời này như một mũi tên lao thẳng vào ngực Bạc Dạ.

cập nhật nhanh nhất.





Bạc Dạ thật sự rất muốn ôm ngực phun ra một ngụm máu, ban đầu tại sao anh lại chọn Lâm Từ làm trợ lý cho mình làm gì vậy trời? Tức chết anh rồi! Sau đó, Đường Thi nhìn Đường Duy ngoan ngoãn ngồi trong lớp nghe giảng, cô yên tâm rời khỏi lớp học, thở dài một hơi.



Khương Thích nói: "Cậu cũng đừng sợ cậu nhóc bị bắt nạt, Đường Duy có thể thi vào học viện này, đồng nghĩa với việc cậu bé rất thông minh, làm sao có thể để mình bị người khác gài mưu tính kế gì được chứ?"



Đường Thi đi cùng mấy người bạn về, vừa đi vừa trả lời Khương Thích: "Thông minh là một chuyện khác, tớ sợ thằng bé bị bắt nạt trong khuôn viên trường nhà trường, nó nhỏ nhắn như thế làm sao đánh lại người ta được."






Hàn Nhượng vui vẻ: "Tôi nghĩ sức chiến đấu của Đường Duy nhà cô cũng khá linh hoạt đấy, không đùa được đâu."



Một đám người cười cười nói nói, Bạc Dạ chỉ đứng ở bên ngoài, nhìn bọn họ thật hòa hợp, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn.



Có lẽ vốn dĩ Đường Thi là một người như thế này, chính do Bạc Dạ anh hạn chế cô giao thiệp với thế giới bên ngoài, bắt cô chỉ nhìn anh và những người đàn bà khác liếc mắt đưa tình, bản thân cô chẳng thể làm gì, chỉ có thể vô lực chờ chờ đợi đợi.



Bạc Dạ cảm thấy có lẽ do trời đất xoay chuyển, trước đây vì anh mà Đường Thi phải chịu bao nhiêu khổ cực, hiện giờ tất cả đau khổ đó quay ngược về dằn vặt bản thân anh.



Lúc bước xuống sân trường, anh đuổi theo vài bước, gọi với theo: "Đường Thi!"



Đường Thi và Hàn Thâm cùng nhìn về phía Bạc







Da.



Bạc Dạ đứng cách họ không bao xa, dáng người cao mảnh khảnh, một làn gió ấm áp thổi qua khiến tóc mái trên trán anh bay rối tung.



Gương mặt kinh ngạc của anh lúc đang nghiêm túc nhìn ai đấy, phải nói là vô cùng đẹp trai.



Anh nói: "Lần sau... ờm, nếu Đường Duy có chuyện gì... em có thể liên lạc với tôi."



Rốt cuộc thì dù sao anh cũng là cha ruột của Đường Duy đúng không?



Tuy nhiên Đường Thi chỉ cười cười: "Không cần đâu, chuyện gì tôi cũng có thể giải quyết được cả, hiện tại Duy Duy cũng là do một tay tôi nuôi lớn mà."



Bạc Dạ bước tới: "Tôi chỉ muốn làm chút gì đó cho Đường Duy.."



Đường Thi sửng sốt. “Tôi không nhớ những gì đã xảy ra trước đây, nhưng đã đi hỏi mọi người, tìm hiểu những chuyện ngu ngốc, xấu xa mà trước đây tôi đã làm." Bạc Dạ lại bước thêm một bước, như thể anh đã dùng hết mọi khả năng, dáng vẻ lạnh lẽo cô liêu hiện giờ so với hình ảnh một Bạc Dạ ngày trước vô cùng khác lạ.



Bạc Dạ của ngày hôm nay rất sinh động, anh biết cảm nhận sự đau khổ, biết vui cười, khi không thích một ai đó anh biết đối xử lạnh nhạt né xa họ, còn khi thích một ai đó, cả thế giới đều là hình bóng người kia.






Cũng giống như giây phút này, Bạc Dạ căng thẳng xé bỏ đi vẻ kiêu căng, bỏ đi lớp tôn nghiêm hảo huyền, anh nắm chặt tay tiến lại gần Đường Thi, mãi đến khi anh đứng trước mặt cô: "Anh biết, những tổn thương kia không thể nào xóa bỏ được, cả những chuyện sai trái mà anh đã từng gây ra cũng thế, dù cho anh phải quên đi chính mình để bù đắp lại nhưng cũng không bao giờ có thể xóa bỏ được những nỗi đau mà anh đã khiến em phải gánh chịu. Tình huống hiện giờ còn buồn cười hơn nữa, anh quên hết tất cả rồi, hệt như cưỡng chế quên đi tất cả mọi thứ, vậy nhưng Đường Thi, anh sẽ cố gắng nhớ thật kỹ, nhớ kỹ những chuyện sai trái anh đã làm, nhớ kỹ những gì đã trải qua trong quá khứ của hai chúng ta..."



Lâm Từ trợn tròn hai mắt, Khương Thích và Hàn Nhượng đều vô cùng bất ngờ, ngạc nhiên đưa tay lên che miệng.



Một cơn gió thổi ngang qua học viện Hoằng Xuyên tựa như đưa Bạc Dạ và Đường Thi về những ngày đầu mới bước vào thời trung học, ngày đó Đường Thi len lén đứng trong một đám người, vui vẻ nhìn trộm gương mặt điển trai của Bạc Dạ, còn hiện giờ, Bạc Dạ như một nam sinh chân thành, ngượng ngùng thú nhận những tâm tư với cô... "Em không tha thứ cho anh cũng không sao cả, tất cả những hận thù không thể nào xóa bỏ được, ngày trước đều là em đã nỗ lực bỏ qua mọi thứ. Anh sẽ gánh hết tất cả những trách nhiệm này, thế nhưng anh không muốn đến cuối cùng chúng ta lại phải bỏ qua nhau. Mấy ngày nay anh rất nhớ em, thật đấy, mặc dù công ty bộn bề bao nhiêu công việc, anh vẫn luôn nghĩ về em. Anh không biết trước đây đã bao giờ anh bày tỏ tình cảm của mình cho em nghe hay chưa, nhưng hiện giờ anh không còn là anh của trước kia nữa, anh không thể chịu đựng được, anh thật sự rất thích em, anh cũng không biết ngày trước anh có thích em nhiều đến như vậy không, nhưng nói chung hiện giờ anh vô cùng thích em, mỗi ngày anh trở về Bạc Thị đều rất nhớ em...



Đường Thi, em có thể cho anh một cơ hội nữa không, để anh đuổi theo em, sau đó đổi lại anh vì em mà nỗ lực được không?"







Khương Thích hoảng hốt thét lên một tiếng thật chói tai: "Ôi trời a!"



Tỏ tình! Bạc Dạ tỏ tình!



Hàn Nhượng cảm thấy trong lòng mình như có mười ngàn con ngựa đang phi nước bay qua, đây là cái tình huống gì thế này! Anh gì ơi sao anh chưa chào hỏi gì cả mà đã tung một chiêu oanh trời thế này!



Ông trời ơi! Mấy người nhìn Bạc Dạ trước mặt như đang gặp ma, Đường Thi che miệng lui về phía sau mấy bước, sắc mặt đỏ bừng, nhịn một hồi lâu mới nói một câu: "Anh... anh điên rồi hả?"



Bạc Dạ thở dài, nói với Lâm Từ: "Aizz, tôi không chuẩn bị hoa hồng, làm sao đây..."



Trong lòng Lâm Tử thầm nhủ, đừng nhìn tôi nữa đại ca ơi! Giây phút thế này đừng có để tôi hoảng sợ thét toáng lên đấy...!



Nhưng mà trăm năm mới có thể nhìn thấy bộ dáng này của Bạc Dạ một lần đấy, nếu được thay thế bằng Bạc Dạ lúc chưa mất trí nhớ, chắc có đánh chết anh ta cũng chẳng làm ra được mấy chuyện bốc đồng nhưng rung động thế này đâu, chỉ có Bạc Dạ lúc này mới có thể làm ra chuyện như vậy thôi.



Đường Thi cảm thấy trong lòng đột nhiên nổi lên một trận sóng gió, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vô số ký ức xẹt qua trong đầu cô, hết thảy những thứ mà Bạc Dạ đã quên, nhưng từng chút từng chút đều được cô nhớ kĩ.



Một Bạc Dạ hay giễu cợt, một Bạc Dạ hay nở nụ cười lạnh nhạt, một Bạc Dạ thật tàn nhẫn... càng về sau lại là một Bạc Dạ ích kỉ, một Bạc Dạ nhỏ bé, một Bạc Dạ biết nỗ lực, đến cuối cùng, thời gian quay ngược lại từng giây, dừng lại ở lại khoảnh khắc này, Bạc Dạ không còn nhớ gì cả nhưng bản năng vẫn yêu cô, một Bạc Dạ hoàn toàn khác lạ.



Đường Thi rất muốn khóc, nhưng cô không thể khóc được, Bạc Dạ, năm năm trước em vẫn luôn đợi một lời tỏ tình từ anh, vậy nhưng bây giờ đã quá muộn, quá muộn rồi...



Đường Thi không đáp gì, Hàn Thâm đứng bên cạnh cô cũng không đợi được nữa, liếc mắt nhìn Đường Thi: "Em muốn tiếp nhận anh ta sao?"



Đường Thì lắp bắp từ choi: "Bạc Dạ, anh... sao anh cứ cố chấp như thế này, chúng ta chẳng còn nợ gì nhau nữa rồi mà..."



Bạc Dạ lấy trong túi ra một đồng tiền xu, anh kéo mở lòng bàn tay Đường Thì ra rồi nhét vào: "Như vậy đi, hiện tại em nợ anh một đô, sau này chúng ta có thể tiếp tục liên lạc rồi đấy nhé." Sao anh lại vô lại đến mức độ này đây? Anh đã học từ tên côn đồ nào vậy hả?



Nói theo một khía cạnh khác, sao anh lại có thể keo kiệt đến mức này vậy trời? Là một tổng giám đốc mà một tờ ngân phiếu giá trị lớn tùy thân cũng không có, chỉ có thể lấy ra một đồng tiền xu là sao hả?

Đọc truyện chữ Full