DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 498: Người anh em à cậu không chết ha!

Toàn thân Giang Lăng lập tức giật nảy mình, nói ngay: “Không phải không phải... Nói như vậy cũng không đúng... Nói thế nào đây... Dù sao, có chuyện gì thì phải dựa vào cặp mắt của anh để tiếp nhận mọi chuyện được rõ ràng hơn."



Lời nói này nói cũng như không, Bạc Dạ cau mày: “Nếu như tôi quên đi chuyện gì quan trọng, anh nhất định phải nói với tôi.”

cập nhật nhanh nhất.





Giang Lăng thở dài: “Bạc Dạ, có một số việc... Nói cho anh cũng vô dụng, sẽ chỉ tạo thêm một tầng tổn thương mà thôi."






Bạc Dạ rơi vào trầm mặc, lâu tới nỗi Giang Lăng còn tưởng mình nói sai cái gì, thật lâu sau Bạc Dạ mới từ từ mở miệng: “Vậy cô ấy... Có phải đã từng rất hận tôi không?"



Có một vài đáp án không cần nói cũng biết.



Cho nên lần đầu tiên Đường Thi trùng phùng với Bạc Dạ, vì không khống chế được mà một bên cô vừa đánh anh vừa bật khóc.



Bạc Dạ cảm thấy trái tim mình như bị cắt vô cùng đau đớn, khiến anh không thể nào chịu đựng nổi loại tra tấn như này.



Từ kính chiếu hậu Giang Lăng nhìn biểu hiện trên mặt Bạc Dạ, sau đó thì âm thầm thở dài, cũng không biết mình lựa chọn nói như vậy là đúng hay sai. Mấy người họ khi trở về nhà Giang Lăng, bỏ đồ đạc xuống trước nhà, giờ này cũng vừa vặn anh của










Giang Lăng là Giang Yết cũng ở trong nhà. Trông thấy ngoài cửa là em trai mình và bạn bè của nó thì định đi ra chào hỏi, khi ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy gương mặt kia của Bạc Dạ. Giang Yết há miệng chỉ nói được một nửa tiếng "Chào cậu" thì cứ như bị kẹt trong miệng rồi không nói ra được tiếng nào nữa.



Anh ta chỉ vào Bạc Dạ, mở to hai mắt nhìn không thể tin được cứ cậu cậu cậu, gần cả giờ mới nói ra một câu: “Cậu không chết hả?"



Bạc Dạ biết mình từng trải qua một lần giữa sự sống và cái chết, cơ thể bị thương, ngay cả thần kinh não bộ cũng bị thương, cho nên dẫn tới anh bị mất đi một phần ký ức nhưng người đàn ông đẹp trai trước mặt này lại mang tới cho anh một cảm giác rất quen thuộc, có lẽ là anh em tốt trước kia của mình?



Bạc Dạ thăm dò hỏi một câu: “Cậu, có phải từng là anh em tốt của tôi không?"



Giang Yết đỏ hồng hai mắt, giống như cô gái nhỏ trực tiếp nhào tới trong ngực Bạc Dạ: “Người anh em! Cậu không chết!"



Bạc Dạ bị Giang Yết đột nhiên kích động xông tới như vậy dọa cho nhảy đi chỗ khác, sau khi tỉnh táo lại thì chỉ có thể vỗ vỗ lưng anh ta biểu thị an ủi: "Ha ha Lúc ấy tôi cũng cho rằng mình sẽ chết, lúc mở to mắt nhìn thấy Giang Lăng thì trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cũng may là anh ta ở bên không chừng tôi cũng không nhận ra thế giới này rồi." "Cậu có biết đây là số mấy không?" Giang Yết duỗi hai ngón tay ra: "Nói nhanh, nói cho tôi biết đây là mấy?"



Bạc Dạ dùng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng nhìn qua Giang Yết rồi nói: “Tôi chỉ bị mất trí nhớ chứ không phải biến thành bại não." "Đúng ha." Giang Yết vỗ vỗ tay: “Công lực độc miệng của cậu vẫn như Bạc Dạ trước kia, chỉ là tính cách có hơi thay đổi thôi.”



Bạc Dạ cười cười, một gương mặt đẹp trai cười lên càng thêm yêu nghiệt quyến rũ. “Thay đổi thế nào?" "Trở nên càng có tính công kích." Giang Yết sờ sờ lên cằm mình rồi tìm từ thích hợp nói: “Tôi không biết nói thế nào, nhưng so với vẻ cao ngạo lạnh lùng trước kia thì bây giờ cậu càng nguy hiểm hơn, cảm giác dù bất kỳ lúc nào bất kỳ ở đâu cũng có thể mê hoặc lòng người." “Chậc chậc, cái từ hình dung này..." Ở một bên Bạch Việt coi nhà Giang Lăng như nhà mình, rót một ly hồng trà rồi nói: "Anh cả Giang, anh nói như vậy hình như là hình tượng trong mắt của các cô gái nhỏ thì phải?" "Không sai." Giang Yết cười cười, nhìn Bạch Việt buông thả mái tóc trắng xuống thì nói: "Ai, cậu tên là Bạch Việt đúng không? Tôi thường xuyên nghe em trai tôi mắng chửi cậu, xin chào xin chào nha."

Đọc truyện chữ Full