DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 362: Không thả cô đi, lại không yêu cô

Khương Thích bất chấp tất cả đối mặt với vẻ mặt của Diệp Kinh Đường, cô chỉ cười, đáng tiếc nụ cười kia lại mang theo vẻ trống rỗng và tuyệt vọng, cô thấp giọng nỉ non.



"Đúng đó, Diệp Kinh Đường, anh tàn nhẫn độc ác như vậy, còn cái gì không làm ra được chứ?"



Diệp Kinh Đường nhìn vào ánh mắt của Khương Thích, anh ta cau mày, anh không thích bộ dạng không biết sống chết này của Khương Thích, như khi lúc đối diện với Hàn Nhượng, người phụ nữ này còn không phải cười vui vẻ lắm sao!



"Đừng trưng ra vẻ mặt đau khổ như vậy." Diệp Kinh Đường càng cười hung tợn hơn: "Khương Thích, bộ dạng em có xấu xí đến mức nào tôi cũng nhìn qua hết rồi."



Khương Thích không nói chuyện, chỉ là nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy Diệp Kinh Đường.



Cô cám thấy, là người thì đều sẽ có tình cảm, cô vi anh ra, cứ thất bại một lần thì vẫn bước tiếp một lân, đeo tiếng xấu trên lưng, mà anh ta thì nhẹ nhàng thoái mái đạp cô ngã xuống, đến khi cô muốn chạy thì lại lật tay bất cô quay về, anh ta nghĩ cô là cái gì chứ?

cập nhật nhanh nhất.





Một món đồ chơi?



Một món đồ chơi để phát tiết dục vọng của anh ta sao?



Phụ nữ ở trên đời này nhiều như vậy, tại sao một lần rồi lại một lần không buông tha cho cô?



Sau đó Diệp Kinh Đường tức giận vì sự phản kháng của Khương Thích, nhìn cô thế này, liền liều mạng muốn cô bày ra vẻ mặt khác, Khương Thích cứ như vậy vô lực mặc hắn đoạt lấy, cô ở dưới thân hắn phát ra những tiếng khóc đứt quãng, giống như..có một cái kim đang đâm vào tim của Diệp Kinh Đường vậy.






Tại thời điểm kết thúc, anh đứng dậy, Khương Thích cuộn tròn mình lại thành một vòng tròn, trên người đều là dấu vết Diệp Kinh Đường lưu lại, xanh xanh tím tím chồng chất lên nhau.



Diệp Kinh Đường đứng dậy nhìn bộ dạng này của Khương Thích, quần áo thì xộc xệch, mình đầy thương tích, còn phát ra từng trận run rẩy nhẹ, không biết vì cái gì, tim anh...cảm thấy co rút dữ dội từng hồi,



"Ngồi dậy!"



Diệp Kinh Đường một tay bắt lấy thân thể Khương Thích, cô lại không hề né tránh, nếu như là trước kia, Khương Thích chắc chắn sẽ như bị điện giật mà né tránh, nhưng phản như bây giờ của cô làm Diệp Kinh Đường kinh ngạc, sau đó anh mới bắt lấy cô, phát hiện cơ thể cô nóng đến kinh người, cô đang phát sốt? Sốt từ lúc nào?



Đồng tử Diệp Kinh Đường co rút lại, lập tức cởi áo của mình đắp lên người cho cô, sau đó gọi điện thoại cho Giang Lăng, âm thanh cũng đều mang theo sự kinh hãi: "Giang Lăng, mau đến nhà của tôi một chuyến!"



Hai mươi phút sau Giang Lăng tới nơi, sau khi tiến vào liền nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng chào đón của Diệp Kinh Đường, Giang Lăng lùi lại mấy bước: “mẹ ơi người anh em, sao anh không mặc quần áo, đừng có qua đây, tôi không có hứng thú với đàn ông.”



Diệp Kinh Đường thật muốn nắm đầu anh ta đập vào tường, phẫn nộ quát: “Làm như tôi có hứng thú với anh vậy! Mau vào đi! Khám bệnh cho người phụ nữ của tôi!”



"Người phụ nữ của anh?”







Mặt Giang Lăng đầy dấu chấm hỏi, vừa bước vào liền nhìn thấy Khương Thích nằm cuộn tròn trên ghế Sofa, anh ta há miệng hít vào một ngụm khí lạnh.



"Khương Thích..?"



Giang Lăng ngây ngẩn cả người, đây không phải là cô gái đến phòng bệnh của Đường Thi sao, tại sao lại...sao lại bị thương thành thế này?



“Cô ấy đang phát sốt”



Diệp Kinh Đường không hài lòng Giang Lăng cứ nhìn chằm chằm Khương Thích: "Nhìn nhìn nhìn, nhìn mặt cô ấy làm gì, khám bệnh cho cô ấy đi!”



"Anh nghĩ tôi sẽ giống anh sao?" Giang Lăng trọn trắng mắt, đem hộp thuốc mang theo trên người lấy xuống: “Cứng từng người từng người, tôi thật tốn công vô ích mà, giúp Bạc Dạ khám bệnh cho vợi trước, anh tại lại đứng một bên bày ra vẻ mặt như muốn giết người. Bây giờ khám bệnh giúp người bạn gái nhỏ của anh, anh con mẹ nó không mặc quần áo tử tế, là muốn đấu vật với tôi đấy à?"



Diệp Kinh Đường hút một điếu thuốc, tay run nhẹ: "Ai nói cô ta là bạn gái tôi?”



"Không phải? không phải thì sao bộ dạng anh gấp gáp cứ như vợ sắp chết thế làm gì?"



Giang Lăng lớn tiếng nói, đầu tiên đặt nhiệt kế vào dưới nách Khương Thích, sau đó sờ trán của cô: “Sốt thành như vậy rồi mà anh vẫn ra tay cho được, anh có phải đàn ông không đấy?”



"Tôi..."



Diệp Kinh Đường bị Giang Lăng nói cho không thốt lên lời: “Tôi...tôi biết đầu được chứ." “Haha” Giang Lăng tỏ vẻ khinh thường với lời giải



thích yếu ớt của Diệp Kinh Đường,






“Đều là đồ cặn bã, tại sao một người bác sĩ ấm áp như tôi thì không có bạn gái chứ, các người không xứng có bạn gái.”



Diệp Kinh Đường cáu kỉnh quay đầu: “Tôi nói mấy lần rồi, cô ấy không phải bạn gái tôi.”



Khương Thích đang ngủ say đến bất tỉnh mơ mơ hồ hồ nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo, như một cái định thép, từng tiếng từng tiếng đâm vào trong đầu cô. ấy không phải bạn gái



Thanh âm này, là của Diệp Kinh



Khương Thích không nói chuyện, chỉ là lông mi khẽ run lên, cô vẫn còn tỉnh táo một chút, là không thể chống cự được. Sau đó Giang Lăng lấy nhiệt kế ra, vừa nhìn lên: "Ba mươi chín độ, mau uống thuốc hạ sốt thôi, anh nhìn cô ấy sốt đến mức chút ý không có, phải cho cô ấy uống thuốc chống viêm và hạ sốt trước



Diệp Kinh Đường nhìn khuôn mặt không có khí sắc của Khương Thích, trong tim cảm thấy như có con kiến đang gặm nhấm.







Rất nhỏ, nhưng lại không thể làm lơ, đau đớn.



Giang Lăng kê đơn thuốc cho Khương Thích, sau đó lại mở miệng nhìn cổ họng của cô, quả nhiên cổ họng cô đỏ lên, ánh sáng chiếu vào khiến anh nhìn rõ hơn, rõ ràng là bị nhiễm trùng, Giang Lăng tấm tắc hai tiếng rồi quay lại nhìn Diệp Kinh Đường: đã làm gì cô ấy thế?"



Diệp Kinh Đường hai tay ôm ngực: “Đàn ông và phụ nữ thì có làm



"Không dưng bạo lực với người ta, còn nói đạo lý được như vậy, nhìn khắp thiên hạ chắc chỉ có mình anh thôi." Giang Lăng cười lạnh: cô ấy chết gọi tôi tới làm gì, trực tiếp làm chết không phải tốt rồi sao, cứ trêu chọc cô ấy như vậy, rất vui sao?"



Giang Lăng xốc áo Khương Thích lên nhìn thoáng qua, Diệp Kinh Đường nóng nảy: "Anh nhìn gì



người cô ấy đều là vết bầm dập, trầy xước, tôi nhìn một chút thì làm sao!” Giang Lăng đúng là sắp bị Diệp Kinh Đường làm tức chết rồi: “Sao anh còn phiền phức hơn cả Bạc Dạ vậy.”



“Bớt đem tôi so sánh với tên không kiểm soát được cả phụ nữ đó đi."



Diệp Kinh Đường thấy không thoải mái: “Tôi mới không ngu ngốc đến mức đem người phụ nữ của mình nhường cho người khác, còn muốn mang mỹ danh là muốn cô ấy tự do.”



“Haha.” Giang Lăng không còn gì để nói: “Bạc Dạ còn có thể cứu chữa, mà anh, vô phương cứu chữa rồi.”



Diệp Kinh Đường cảm thấy người anh em Bạc Dạ của mình, nói đơn giản thì là đầu bị cửa kẹp rồi, đây giống như chuyện mà Bạc Dạ trước đây có thể làm ra sao? Tự dưng công khai chuyện bản thân làm sai ra ngoài, đây còn không phải tự đánh vào mặt mình sao?



Còn buông tay Đường Thi ra, rồi âm thầm theo dõi cô từ phía sau, như thế thấy thú vị sao?



Nhàm chán, thứ thuộc về mình, chỉ khi nằm trong tay mới được coi là có được. Diệp Kinh Đường mãi mãi sẽ hiểu được đạo lý buông tha cho Khương Thích để thành toàn cho cô. Khương Thích chỉ là đồ chơi của anh ta, muốn chạy khỏi lòng bàn tay anh, kết cụ chỉ có sống không bằng chết.



Giang Lăng nâng nhẹ mí mắt nhìn Diệp Kinh Đường: “Cho nên kết cục của anh khẳng định còn thảm hơn Bạc Dạ, cứ chờ đi Diệp Kinh Đường”



"Sao anh bênh vực Khương Thích thể làm gì?" Diệp Kinh Đường không kiên nhẫn nhìn Giang Lăng chuẩn bị bôi thuốc lên cơ thể của Khương Thích, gấp gáp nói: “Buông ra, để tôi làm!”



"Để tôi bôi cho cô ấy một ít trước, thuốc bôi da này cho anh, thuốc này chuyên dùng cho các vết bầm tím, còn có đầu gối bị xây xát của cô ấy nữa, phải chú ý bôi thuốc cho cô ấy để tránh bị viêm, đúng rồi."



Giang Lăng đứng dậy, đưa đồ vậy cho Diệp Kinh Đường, sau đó lại lấy ra thêm một tuýp thuốc mỡ.



Diệp Kinh Đường nhìn vào hàng chữ phía trên: "Làm gì đây?



“Bôi cho cô ấy...vào nơi đó.”

Đọc truyện chữ Full