DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 261: Thành phố mới, truy lùng điều tra!

Đường Thi bắt đầu công việc mới, ở thành phố mới này, cô và Khương Thích lại quay về điểm xuất phát, làm lại từ đầu.



Quên đi quá khứ về Bạc Dạ và Diệp Kinh Đường, bọn họ là chủ nhân của cuộc đời mình, sẽ không còn ai đến khoa tay múa chân ép bọn họ làm chuyện khác nữa, Khương Thích nhàn rỗi liền đi chụp ảnh tạp chí Đường Thi thì ở nhà sắp xếp công việc, cô gần đây rất say mê mã kỹ thuật, những tổ hợp con số đó vừa dứt khoát lại linh hoạt, lại có thể tính toán ra được nhiều công thức tới như vậy, hệ thống mạng internet thế giới đều dựa vào những con số này mà vận hành, thần kỳ biết bao.



Khương Thích nói đùa, nói Đường Thi nên đi làm một hacker, sau này sẽ trở thành một chuyên gia về mã số. Có thể bẻ khóa bảo mật của người khác bằng cách biên dịch một chương trình.



Người biết thiết kế cũng rất thông minh, trí tưởng tượng không giới hạn của cô khiến Đường Thi càng muốn đi sâu tìm hiểu bí ẩn của những con số này



Đến nỗi đã mua một bộ tài liệu đầu vào về lập trình phần mềm và dành cả ngày để nghiên cứu về nó.



Ngày hôm đó, Khương Thích sau khi quay xong chương trình của người mua về nhà, Đường Thi vẫn còn đang học trong phòng, Hàn Nhượng từ trong bếp tươi cười đi ra: "Hôm nay thế nào? " %3D

cập nhật nhanh nhất.





"Trời đất." Khương Thích giật mình ngẩng đầu: "Bỏ con dao làm bếp trên tay xuống trước khi nói chuyện với em."



Hàn Nhượng vui vẻ: "Anh cũng không nhắm vào em đâu, dao làm bếp là sinh mạng của anh."



"Nghiện rồi! Sao anh không cầm dao đi ngủ luôn đi." Khương Thích thay giày đứng ở cửa: "Bữa tối ăn gì?"






"Mì kem hài sản, ốc nướng phô mai, tôm và trứng."



Hàn Nhượng thông báo một loạt món ăn, Khương Thích ánh mắt phát sáng: "Anh quả thật là quá tốt bụng rồi."



Hàn Nhượng giả làm tiểu cô gái nhỏ: "Vậy thì cưới tôi về nhà có được không? Tôi sẽ ngày ngày hầu hạ cho đại gia Khương đây."



"Tốt! Tốt!" Khương Thích cầm lấy một quả cà chua trên bàn cà phê đưa cho anh ấy: "Phần thưởng! Ngàn lạng vàng, 100 tấm lụa!"



Hàn Nhượng cùng cô ồn ào một hồi, mới nghiêm túc nói: "Nói đến chuyện nghiêm túc, Khương Thích bây giờ em có rảnh không?"



Khương Thích cùng anh ấy đi tới phòng khách rồi ngồi xuống: "Đúng vậy,anh có công việc gì giới thiệu cho em sao?"



Hàn Nhượng ho khan cổ họng, sau đó trừng lớn mắt nhìn cô: "Ba anh đầu tư vào một khách sạn đứng tên anh, ở đó thiếu vị trí quản lý điều hành. Em có muốn thử không? " %3D







Khương Thích học chuyên ngành quản lý hành chính, lúc đầu cô ấy làm việc bên cạnh Diệp Kinh Đường, tính tình cứng rắn, gọn gàng, muốn tuyển thư ký mà nói cô ấy chắc chắn chính là tiêu chuẩn cao nhất, lúc này Hàn Nhượng cho cô một vị trí, cô còn có chút nịnh nọt: "Thật sao? Em có thể qua đó phòng vấn. "



"Không cần phỏng vấn."



Hàn Nhượng xua tay: "Ở đó chỉ cần anh nói là được."



Khương Thích kích động trực tiếp ném anh ấy lên số pha: "Yêu chết anh mất thôi Hàn Nhượng! Sao anh lại cứ giấu tài như thế?"



Hàn Nhượng gần như tắt thở khi bị cô nắm lấy cà vạt, ho khan một tiếng: "E hèm! Chờ một chút... anh...anh vốn dĩ ở đó là một...đặc...đầu bếp đặc biệt được mời... "



"..." Anh nói xem CEO ngon lành thì không thèm làm, nghĩ không thông cứ



thích làm đầu bếp gì chứ? Đường Thi vào đến hôm phát hiện ra một mã mới. Chuỗi mã này rất linh hoạt trong bất kỳ công thức nào, giống như trình độ lưu truyền của số màu son nào đó giữa phụ nữ với nhau, Đường Duy gần đây chuyển đến một ngôi trường mới, vừa thích nghi với cuộc sống mới, đã đi vào giấc ngủ rồi, cô đang dùng chuỗi mã số này nhập vào màn hình máy tính của mình..



Sau đó, chuỗi mã này được truyền đến tháp tín hiệu ở Bắc Cực thông qua tín hiệu mạng và một lần nữa đi qua mạng Đại Tây Dương, kéo dài một vòng trái đất rồi quay lại máy tính của Đường Thi, làm theo hiển thị trên mã của mình, cô bật cái đèn ở vách tường.



"Thì ra những gì trong phim truyền hình nói đều có thể thực hiện được!"



Đường Thi rất kinh ngạc. Tôi xem một bộ phim truyền hình Mỹ tên là "Thuyết vụ nổ lớn." Có một cặp nhà khoa học đã làm rất nhiều mã lệnh, hàng loạt lệnh đi kèm với các tháp tín hiệu trên khắp thế giới trái đất có thể tự động điều khiển một ngọn đèn ở trong nhà bọn họ.



Từ đó, họ chỉ cần nhập một chuỗi mã trên máy tính là có thể tự do kiểm soát điện trong ngôi nhà của mình. Tuy tín hiệu truyền quanh trái đất một vòng nhưng thực tế khoảng thời gian này khá ngắn, thậm chí chỉ vài giây






Không ngờ, hiện tại Đường Thi cũng có thể thực hiện được cách làm này.



Và vào lúc này, trong một màn đêm ở một thành phố khác, anh đang ngồi nhà, đeo một cặp kính, anh trông rất hiền lành, thực sự khó có thể tưởng tượng hắn lại xé bỏ bộ mặt tao nhã như vậy, khi đối mặt với Đường Thi, rồi trở nên cực kỳ hung ác.



Anh đang đặt tay lên bàn phím, gõ lung tung, có vô số tiếng động rõ ràng, và sau đó người đàn ông dường như xác nhận điều gì đó, rồi nhấn phím Enter, sau đó anh mới yên tâm, bước xuống ghế số pha đi đến tủ lạnh lấy một lon Coca.



Bạc Dạ không về nhà tối nay. Gần đây, anh sống trong biệt thự độc lập của riêng mình. Bởi vì chuyện làm ăn có chút bộn bề, cho nên anh cố gắng tránh hết những chuyện trong nhà, một mình sống độc lập. Lúc này, điện thoại rung lên, là email của Lâm Từ.



Bạc Dạ bước đến máy tính với một lon Coca, chuyển đổi màn hình và gửi một video thông báo cho Lâm Từ. Sau khi bên kia nhận được, liền có người xuất hiện trước ống kính.



Trước khi Bạc Dạ nhìn thấy mặt người đó, anh đã nghe thấy âm thanh loạt xoạt loạt xoạt..







Lâm Từ cầm một bát mì và chào Bạc Dạ trước ống kính: "Chào cậu chủ Bạc."



Cách một màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi cay nồng của mì bò, Bạc Dạ đầy khung kính trên sống mũi, có chút không nói nên lời: "Cậu ăn mì xong đi rồi nói chuyện với tôi. " %3D



"Đừng, cậu Bạc." Lâm Từ vừa loạt soạt vừa cho mì vào miệng: "Gần đây tôi đang kiểm tra địa chỉ IP nước ngoài đó,cho nên có chút chưa kịp ăn gì."Vì Đường Thi, Lâm Từ luôn luôn dốc toàn lực ứng phó.



Đôi khi Bạc Dạ thậm chí còn cảm thấy rằng Lâm Từ vẫn ở đây với tư cách là trợ lý đặc biệt của mình, hoàn toàn là vì nể mặt tình cảm của Đường Thi.



"Vậy cậu nói đi, có tiến triển gì rồi?"



"Hai số đó đều đến từ cùng một nơi."



Lâm Từ liếc nhìn Bạc Dạ và nói tiếp: "Hơn nữa, An Như bị người ta tàn độc ra tay thành bộ dạng như vậy. Tôi không nghĩ rằng Đường Thi đang trả thù cô ấy, bởi vì Đường Thi lúc anh nhận được tin nhắn đã có chứng cứ ngoại phạm." Hơn nữa thành thật mà nói, bản thân Lâm Từ sẽ không tin rằng Đường Thi sẽ làm ra loại chuyện đó



Cô kiêu ngạo như vậy, sao có thể dùng cách này.



"Vậy ý anh là, ai đó ở nước ngoài đang trả thù An Như?"



"Đúng vậy" Lâm Từ cũng đeo một cặp kính cận nặng nề: "Người đó biết tất cả về anh và Đường Thi"



Biết tất cả mọi thứ?



"Nếu không, cô ấy làm sao biết được An Như vừa hay bị anh bắt lại? Anh là bởi vì Đường Duy qua đoạn ghi âm đó mới biết An Như là người đầu sỏ, cho nên mới thất vọng với An Như rồi bắt cô ta lại, vậy thì người ở nước ngoài kia lại làm sao mà biết được?



"Người bí ẩn này phải cơ sở ngầm và có thể biết mọi hành tung của chúng ta."



Bạc Dạ cân nhắc: "Anh nghĩ đó sẽ là ai? Hay, người này là kẻ thù hay bạn bè?"



"Hiện tại chúng cũng chưa làm ra chuyện gì uy hiếp. Mục tiêu của người đàn ông bí ẩn này dường như chỉ để trả thù nên chúng ta phải thử nghĩ xem, tại sao lại trả thù? Trả thù như thế nào? "



Bạc Dạ không biết tại sao, nhưng đột nhiên nghĩ về chuyện năm năm trước.

Đọc truyện chữ Full