DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 84: Người cũ mộng xưa, góp vui lấy lệ

Một cảm giác tê dại đến kì lạ lan ra khắp người cô, Đường Thi bị làm nhục như thế, cô xoay mình muốn phản kháng. Tô Kỳ đè lên người cô, giọng nói xen lẫn chút lành lạnh của tiếng mưa truyền vào trong tai của cô, không mang chút tình cảm nào: "Được rồi, vào lúc như thế này chẳng phải nên làm ra chuyện gì đẹp đẽ để lưu lại trong kí ức sao? Nói cho cùng thì tôi và em cũng đã đào bởi vết thương của nhau ra rồi mà."



"Anh chỉ đang tiếp cận tôi thôi đúng không?" Đường Thi nghẹn ngào hét lên.



Tô Kỳ cười một cách ngỗ ngược: "À, câu chuyện tôi bịa ra khiến em cảm động lắm đúng không, xin lỗi nhé, có thể là do kĩ năng diễn xuất của tôi quá xuất sắc rồi, cô Đường nghĩ thế nào?"

cập nhật nhanh nhất.





Đường Thi xấu hồ và giận dữ đẩy anh ta ra, cánh tay đang buông thống bên người run lên bần bật, cô cứ tưởng rằng cô và anh ta giống nhau... Nhưng mà đến cuối cùng thì sao? Đến cuối cùng, không ngờ lại chỉ là một vở kịch!






Cô cười một tiếng tự giễu, là cô đã lơi lỏng cảnh giác rồi, lại đi mở lòng với một người đàn ông xa lạ như vậy, đúng là đáng đời mà.



Đường Thi lùi về sau vài bước, nhưng bản thân bây giờ lại bước không nổi nữa, cứ một mình như vậy mà đi trong mưa... Dầm mưa ướt đến mức giống như cô đang không mặc gì cả.



Sốt ruột đến đỏ cả mắt, Tô Kỳ nhìn bộ dạng tiến cũng khó mà lùi cũng không được của cô với một tâm trạng rất tốt, anh ta biết rằng người phụ nữ này chỉ có biểu hiện trên mặt là từ chối mà thôi, vả lại, ăn mặc như thế này đi ra ngoài chắc chắn sẽ càng ướt nhem hơn, người phụ nữ này thích diễn kịch như vậy, chắc chắn cũng cần mặt mũi, không thể nào cứ thế mà đi...



Một giây sau, con ngươi của người đàn ông co lại thành một lỗ kim, tựa như đã nhìn thấy một cảnh tượng gì khủng khiếp, đôi mắt màu xanh lam toát ra tia sáng lóa đến lạ thường.



"Đường Thi...!!"



Tô Kỳ lớn tiếng gọi, đưa tay ra túm lấy cô, nhưng mà chỉ trong một khoảnh khắc tiếp theo lại để tuột mất, người phụ nữ trong lòng đã sớm chạy ra ngoài mất rồi.



Tiếng cười lớn của cô xen lẫn âm thanh tí tách của mưa đập thẳng vào người anh: “Tô Kỳ, anh muốn làm nhục tôi có đúng không! Anh đã kiên quyết nghĩ rằng tôi sẽ không dám chạy ra ngoài có đúng không!"










Đúng, đúng là anh ta nghĩ như vậy, nhưng mà...



"Đường Thi!" Tô Kỳ lại gọi tên Đường Thi lần nữa, nhưng người phụ nữ ấy không hề quay đầu lại, âm thanh mỏng manh no cứ như vậy mà tan theo làn mưa, một chiếc áo sơ mi đơn độc trên người cô rất nhanh đã bị nước mưa làm ướt hết, mập mờ để lộ ra màu da.



Cô không hề quay đầu lại! Đến cả bước chân cũng không hề dừng lại!



Giọng nói của Tô Kỳ lần này lại mang theo sự run rẩy, đáng chết mà, làm sao cô lại có thể đưa ra lựa chọn thế này chứ? Rõ ràng phụ nữ bình thường đều sẽ lựa chọn đi cùng anh ta mới đúng!



Người đàn ông đứng đơ ra tại chỗ vài giây, sau đó lấy chiếc áo khoác đã được thổi khô bởi máy điều hòa, bóng người như một mũi tên xé toạc màn mưa mà lao vào dưới cơn mưa lớn, anh ta chạy vàł bước đã đuối kịp Đường



Thi, dùng lực kéo cô lại, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến người ta ngứa ran: "Em điên rồi đúng không? Chạy ra ngoài như thế này để triển lãm cho người ta xem hả?" Đêm hôm đó, Đường Thi bị anh ta nắm lấy trong mưa, quay đầu nhìn lại, trong khoảnh khắc trời đất phai màu, vạn vật tĩnh lặng, chỉ có một mình cô là đang cười, trên mặt là nước mắt hay là nước mưa, từ lâu đã không còn phân biệt rõ được nữa, những hạt mưa đổ xuống người cô khiến cô gần như trần như nhộng, rõ ràng là nhục nhã, nhưng Đường Thi lại ưỡn thẳng lưng lên, kiêu ngạo hệt như cô chủ nhà họ Đường năm năm trước!



"Tô Kỳ, anh có biết dáng vẻ muốn ôm lấy tôi lúc nãy của anh giống ai không?"



Giọng nói của người phụ nữ mờ mịt ẩn hiện, tựa như mưa chỉ cần to thêm một chút nữa thì đều bị hòa tan cả.



Yết hầu của Tô Kỳ chuyển động lên xuống, cứ như không thể tin nổi, giây tiếp theo liền lấy chiếc áo khoác ra rồi choàng kín người cô, đáng chết mà, anh ta không muốn để người khác nhìn thấy cơ thể của cô!



Đường Thi lùi về phía sau vài bước, đột nhiên lại đưa tay lên tát mấy cái: "Giống Bạc Dạ đó! Cái dáng vẻ ghê tởm của anh khi lừa dối tôi, đe dọa tôi, thật sự là giống y đúc Bạc Dạ!"

Đọc truyện chữ Full