DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 78: Máu thịt em cắt, kính anh rượu nồng

Đường Thi mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, cô vẫn là thiên kim nhà họ Đường, tài hoa hơn người, khí chất cao quý, có Đường Dịch là người anh trai yêu thương cô hết mực. Anh có tướng mạo điển trai, thân phận ưu việt, được vô số các thiếu nữ nổi tiếng thi nhau theo đuổi.



Cô đang tổ chức buổi chúc mừng sinh nhật cho anh mình. Năm nay Đường Thi hai mươi lăm tuổi, Đường Dịch hai mươi bảy tuổi. Hai anh em thân thiết đứng bên cạnh nhau, bố mẹ cô vẫn còn khoẻ mạnh, một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ. Trong mơ, Đường Thi cười lớn, giống như muốn dùng hết sức lực của cuộc đời này mà cười vang lên.

cập nhật nhanh nhất.








Tỉnh mộng, cô vẫn là Đường Thi, nhưng cô đang nằm trên một chiếc giường bệnh lạ lẫm. Giờ phút cô mở mắt, tất cả những sự dịu dàng khi nãy đã tan thành tro bụi. Hình ảnh cuối cùng ngưng lại ở khuôn mặt của Đường Dịch, sau đó từ giữa khung hình chầm chậm xuất hiện những vết nứt vỡ giống như một tấm kính từ từ vỡ vụn ra từng chút từng chút. Vẻ mặt tươi cười của người xưa bị những vết nứt kịa tách rời ra, tan tành trong giây lát.



Đường Thi hoảng hốt nhìn quanh. Đây là phòng bệnh cào cấp của bệnh viện. Cô vùng dậy, giống như vừa gặp một cơn ác mộng, khuôn mặt cô tái nhợt dáo dác nhìn bốn phía nhưng chỉ có sự cô đơn. Dường như đến cả tiếng vọng của chính mình cũng bị nuốt trôi đi mất.



Điều này khiến cô nảy sinh ra cảm giác dường như cả thế giới chỉ còn lại có mình cô và sự cô đơn to lớn. Đường Thi vô thức tự ôm lấy bản thân, chiếc kim truyền dịch trên mu bàn tay trái bị kéo theo, trên mu bàn tay của cô phình lên một vết lồi, nhưng hình như cô không cảm thấy đau đớn mà dồn sức ôm chặt lấy mình. Anh ơi...



Khoé mắt cô đỏ hoe, nhưng lại không rơi lấy giọt lệ nào, cô thở hổn hển đứt quãng, cảm giác như sắp không thở nổi nữa rồi. Cơ thể cô, cơ thể cô truyền đến một cơn đau giống như bị xé toạc ra, Đường Thi hi vọng biết bao rằng giờ phút này bản thân mình sẽ ngất đi, như vậy thì có thể không cần chịu đựng nỗi đau vừa rõ ràng vừa lạnh lẽo này. Cho đến khi Bạc Dạ từ ngoài cửa lao vào, bật đèn lên: "Em làm cái gì vậy! Em điên rồi à!”



Đường Thi giật mạnh cây kim trên mu bàn tay trái của mình ra, trong nháy mắt máu tươi không ngừng trào ra từ lỗ hồng nhỏ xíu kia. Rất nhanh, máu từ mu bàn tay chảy xuống, nhỏ lên tấm ga trải giường. Rất tiếc là miệng vết thương quá nhỏ, máu chảy ra một hồi rồi cũng ngưng không còn chảy nữa. Máu đã ngừng chảy nên Đường Thi cũng chẳng buồn lau đi, cô nhìn người đàn ông trước mặt.






Vẫn là gương mặt yêu nghiệt anh tuấn khôi ngô ấy, nhưng điều khác biệt là sự kinh hoàng và đau đớn cuộn lên từ tận sâu linh hồn hiện ra trong con ngươi anh.







Bạc Dạ nhìn Đường Thi, giọng nói run rẩy: “Đường Thi, em..."



"Đừng có gọi tên tôi!"



Cô như bất thình lình nổi giận, dùng hết sức đẩy Bạc Dạ ra, điên cuồng chạy dọc hành lang, giống như đang chạy ngược lại thời gian, năm tháng chảy xuôi qua bên cạnh cô, còn cô đang ở giữa dòng chảy của thời gian liều mạng lao về ngày trước. Chạy về, về nơi có Đường Dịch, về nơi bắt đầu của mọi thứ... cho đến khi bắt gặp nhà xác.



Bước chạy của Đường Thi ngừng lại, thân người cô lảo đảo, giống như sắp ngã gục xuống, nhưng cô ép mình không được ngã xuống. Sau khoảnh khắc đau đớn đó cô liền vịn vào tường, nghiến chặt răng, chặt đến mức máu từ lợi rỉ ra.



Cánh cửa nhà xác bị khoá chặt... Làm thế nào đây, anh ơi... em đã bị khoá ngoài thế giới của anh rồi. Đường Thi liếc nhìn chiếc ổ khoá, nắm lấy chiếc khuyên tai của mình, cô thậm chí còn bỏ qua bước thảo khuyên tai xuống, cô bất chấp giật mạnh chiếc khuyên. Máu vương khắp nơi, đau như bị xé toạc ra, phần dái tai ướt đẫm máu.



Đường Thi đau tới mức lạnh run người, cô hít một hơi thật sâu, run rẩy bẻ thẳng chiếc khuyên tai, sau đó nhét vào lỗ khoá, bình tĩnh... bình tĩnh... thở sâu... Bên trong ổ khoá vang đến một âm thanh bé xíu. Ổ khoá đã bị cô mở ra. Sau giây phút chiếc ổ khoá được mở ra, trong mắt Đường Thi ánh lên một tia sáng sáng đến hoa mắt!



Cô dồn sức đẩy cửa, chạy đến chỗ Đường Dịch. Cô quên đi bản thân giống như một đứa trẻ chạy vào lòng bố mẹ, như một chú cá sắp bị thiếu nước được bơi vào đại dương, giống như... giống như đang liều chết vậy.

Đọc truyện chữ Full