DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Truy Thê: Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài
Chương 48: Có Người Khiêu Khích, Muốn Cô Khuất Phục.

Lâm Từ nhanh chóng điều tra ra khái quát sự.



việc, cậu gửi vào hòm thư của Bạc Dạ, khi Bạc Dạ mở hòm thư ra, khi nhìn thấy hai chữ Tô Kỳ, cơ thể anh run lên.



Không ngờ lại là Tô Kỳ!! Bạc Dạ nắm chặt từng ngón tay một, dường như có ai đó đang muốn khiêu khích anh….



Cùng lúc đó, Đường Thi nhận được một cuộc.



gọi lạ. Có quá nhiều cuộc gọi lạ trong vài ngày qua, khiến cô có chút trở tay không kịp, khi cô thở dài và bắt máy, một giọng nói kiêu ngạo và ngang ngược lập tức truyền đến.



Đường Thi lúc đó liền nhận ra là ai.



Là Trình Y Y.



Cô chỉ nghe thấy giọng nói vô cùng đắc ý truyền đến từ đầu dây bên kia: “Thế nào, cô có thích món quà lớn mà tôi tặng cho cô không?”






Giọng nói của Đường Thi lập tức trở nên lạnh lẽo: “Là cô đã chụp trộm tôi và cậu chủ nhà họ Tô sao?” “Ồ, cậu chủ nhà họ Tôi”



Trình Y Y cố tình nhại lại cô: “Thật là lợi hại, một bên quyến rũ Cậu Bạc, một bên lại mờ ám với Cậu chủ nhà họ Tô, Đường Thị, tôi đã đánh giá thấp cô rồi” Đường Thi cười khẩy: “Cô gọi điện cho tôi đế làm gì?



“Hahal” Trình Y Y ở đầu dây bên kia cười lớn, dường như không hề sợ hãi: “Đợi cô đến cầu xin tôi đó, cầu xin tôi đừng đưa những bức ảnh khác lên các phương tiện truyền thông, ở chỗ tôi còn có nhiều tin tức có tính bùng nổ lắm!



Đường Thi, năm năm trước danh tiếng của cô đã bị hủy hoại rồi, năm năm sau lại bị truyền ra những chuyện như thế này, cô đoán xem mọi người sẽ nghĩ gì về cô? Cô chính là một con gái điếm hèn hạ”



Trình Y Y ở đầu bên kia như thế đột nhiên tức giận, cô ta dùng những lời lẽ bẩn thiu để xúc phạm Đường Thi: “Bị Cậu Bạc cô lập là một cảm giác như thế nào vậy hahaha! May mà Cậu Bạc không thích cô, ai thích cô thì người đó đúng là xui xẻo! Chắc là đã bị cậu chủ nhà họ Tô chơi chán rồi nhỉ?



Đường Thị, cô giả vờ thanh cao gì chứ, tôi có chỗ nào không bằng cô! Trái tim tôi trong sạch hơn cô nhiều!” Khi một chuỗi những lời lẽ xúc phạm truyền đến tai Đường Thi, sắc mặt cô hơi tái đi, nhưng Đường Thị vẫn cầm chặt lấy điện thoại và không hề tỏ ra hoảng loạn.



Cô hiếu rằng sự hoảng loạn vào lúc này tương đương với việc làm hài lòng Trình Y Y.



Trình Y Y chửi xong mới tiếp tục nói: “Này? Sao lại không nói chuyện rồi? Không phải là bị tôi chửi nói không nên lời đấy chứ hahahaha! Đường Thị! Cô thật là đáng thương!” Đường Thì bật cười.



Trình Y Y nghe thấy tiếng cười thờ ơ của cô càng trở nên tức giận: “Cô cười cái gì? Một thứ hàng rách rưới như cô cũng xứng đáng để so sánh với tôi sao? Cô.



“Tôi cười cô đáng thương đấy” Đường Thi tặc lưỡi, ánh sáng trong mắt rất bức người, may mà Trình Y Y chỉ gọi điện thoại và không thể nhìn thấy biểu cảm của cô, nếu không nhất định sẽ sợ hãi. Tuy nhiên, giọng điệu của Đường Thị đã vô cùng lạnh lùng rồi, khiến cho Trình Y Y không khỏi rùng mình.



“Rốt cuộc cô dùng cách này là để thu hút sự chú ý của tôi hay là của Bạc Dạ?” Đường Thi nắm chặt điện thoại và nhanh chóng phản công lại, thậm chí cô còn không cho Trình Y Y thời gian nói…



“Không sao, tôi không quan tâm chút nào, nghe nói trong tay cô vẫn còn có con bài chưa lật? Vậy cô hãy gửi đi, sao cô vẫn còn giấu nớ?



Không phải là sợ Bạc Dạ điều tra ra đấy chứ? Trình Y Y, cô cứ việc đắc ý như một thẳng hề nhảy nhót đi, tôi nói cho cô biết, cho dù bây giờ nhà họ Đường đã không còn, khi tôi ra ngoài, tất cả đàn ông vẫn sẽ cung kính gọi tôi một tiếng cô Đường! Đây chính là sự khác biệt giữa tôi và cô!”



Nói xong cô liền cúp điện thoại, Đường Thi trực tiếp đứng dậy, cô không để ý đến mấy người bị ánh mắt của cô dọa sợ mà chộp lấy tờ đơn xin nghỉ việc mà cô vừa mới in ra. Cô ở Diệp Thị mới được vài ngày, đều là Khương Thích đã cầu xin giúp cô, nhưng bây giờ cô mắc vào tin đồn, cô không thế gây thêm rắc rối cho những người đã giúp đố mình nữa.



Người phụ nữ bước vào văn phòng của Tổng giám đốc và đặt lá thư từ chức lên bàn của Diệp Kinh Đường, Khương Thích ngồi bên cạnh thấy vậy rất kinh ngạc: “Thi Thi cậu….






“Tổng giám đốc Diệp, tôi cảm ơn sự thu nạp của anh, nhưng tôi không thể làm một con sói mắt trắng, nếu tôi tiếp tục ở lại công ty của anh sẽ chỉ mang đến những ảnh hưởng không tốt cho công ty, cho nên tôi trực tiếp gửi đơn từ chức cho anh, cảm ơn sự giúp đỡ của anh và Khương Thích.”



Loading...



Nói xong Đường Thi tự mình đi ra ngoài, khi cánh cửa đóng lại, ngăn cách mọi tâm nhìn của Khương Thích Diệp Kinh Đường tán thưởng: “Người bạn này của em là một người rất can đảm”



Đôi mắt Khương Thích đỏ hoe: “Đúng vậy, cô ấy là một người cao quý biết nhường nào!” Đường Thi tất nhiên là người can đảm và kiêu ngao, cô là người ngay thẳng, trước nay đều yêu hận rố ràng…



Khương Thích lau khóe mắt ướt nhẹp của mình, cô cảm thấy không đáng thay cho người bạn tốt của mình. Bạc Dạ….anh ép Đường Thi đến mức này, liệu sẽ không bao giờ cảm thấy hối hận sao? Đường Thị nhanh chóng về đến nhà, khi cô.



cửa ra liền nhìn thấy Đường Dịch đang ngồi trong phòng khách, anh nhìn cô với vẻ mặt lo lắng. Thấy cô về nhà vào ban ngày, anh liền bị công ty đã xảy ra chuyện, thế là anh bước lên và hỏi cô: “Thi Thi em…



“Em không sao” Đường Thỉ hờ hững cúi mặt xuống: “Bọn họ muốn em chịu khuất phục mà thôi” Đường Dịch đau lòng nhìn cô. Lần đi công tác.



này quả nhiên cũng không nhận được sự đồng ý của đối phương, bây giờ họ hoàn toàn rơi vào.



trạng thái bị cô lập, mà thủ phạm của tất cả những điều này là Bạc Dạ Đường Thi thu dọn một số thứ sau đó nói với Đường Dịch: “Em đã từ chức ở Diệp Thị rồi, không thể khiến Khương Thích và Tống giám đốc Diệp khó xử hơn nữa. Dù sao ngày mai cũng rảnh, em đi thăm Đường Duy”



Đường Dịch nghe vậy liền cau mày lại: “Vậy không phải là….đến nhà họ Bạc sao?” Lông mi của Đường Thi run lên, cô cũng rất sợ hãi, nhưng vì con trai của mình, cô có thể cắn răng chịu đựng.



Đường Thi mang theo một số đồ ăn vặt và mấy cuốn sách mà Đường Duy thích ra khỏi nhà.



Đường Dịch đuổi theo từ phía sau, anh đón lấy túi trong tay cô: “Đi, anh đưa em đi” “Anh” Đường Thi nhìn Đường Dịch với ánh mắt có chút bất lực: “Được, anh đưa em đi vậy, nhưng đừng gây chuyện nhé” Đường Dịch nghiến răng: “Anh sẽ kiềm chế bản thân không đánh cái tên khốn kia!”



Có một người anh trai nghĩ cho mình như vậy, Đường Thi luôn cảm thấy thế giới tàn khốc này đã mang đến cho cô một tia ấm áp và sự quan tâm cuối cùng.



Không còn gì, nhưng bên cạnh cô vẫn còn có Đường Dịch và Đường Duy bầu bạn.



Nhưng Đường Thi chưa từng nghĩ rằng, nếu như có một ngày, những người xung quanh mình xảy ra chuyện… đến lúc đó không biết cô sẽ thế nào.



Khi Đường Dịch đưa Đường Thi đến nhà họ Bạc. Mấy người làm đứng ở cửa đều biết cô là ai và tự động nhường đường cho cô.



Đường Thi rất khí phách nói một câu cảm ơn, khiến cho mấy người làm đứng sau từng gây khó dễ cho cô đều đỏ mặt và cúi đầu xuống Đường Duy đang ngồi trong phòng khách xem hoạt hình nghe thấy ngoài cửa có tiếng động liên quay đầu lại và nhìn thấy Đường Thị, cậu bé mỉm cười và nhào về phía cô: “Mẹ ơi! Mẹ lại đến rồi!”



Đường Thi vuốt lại tóc của mình: “Sao con lại ở nhà một mình?” Đường Dịch đứng ở đẳng sau ló đầu ra: “Duy Duy, sao cháu lại không chào đón bác?” Đường Duy rất kích động, cậu bé chạy qua chạy lại giữa hai người: “Cháu cũng rất nhớ bác đó” Đường Dịch xoa đầu cậu bé: “Hôm nay Bạc Dạ không ở nhà sao?” “Chú ấy đi làm rồi…”



Đường Duy đang định nói gì đó, trên lầu đột nhiên có một giọng nói vọng xuống, là Sầm Tuệ Thu bước xuống, vừa nhìn thấy Đường Dịch và Đường Thị, sắc mặt bà lập tức thay đối, một lúc sau mới lên tiếng: “Thi Thi đấy à….”

Đọc truyện chữ Full