DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1344: Đem bán Lý Thiên Mặc… (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Niểu Niểu nghe đến phát ngốc: “Lợi hại vậy sao?” Trong đầu liên nghĩ, người kia cũng không xem trọng mình đâu… Mình chỉ là một ‘đôi tất giấy’ ăn lăn chờ chết, không có cách nào so sánh được với thiên tài như người ta…

Lúc này, Lôi lão gia tử cũng tò mò, “Đứa nhỏ này tên gì? Mà lại khiến cháu nói đến thần thánh như vậy?”

Lăng Vi nói: “Cậu ấy là Lý Thiên Mặc, là bạn học chung thời đại học của cháu.”

“Lý Thiên Mặc?” Lôi Thiếu Tu có vẻ hơi kinh ngạc, ông và Lôi lão gia tử hai mắt nhìn nhau. Biểu cảm của Lôi lão gia tửu giống như hơi nghi hoặc, nhưng hai người cũng không nói gì.

Lôi Niểu Niểu hỏi Lăng Vi: “Chị dâu, chị tốt nghiệp Yến đại đúng không ạ? Em biết tác phẩm ‘Mustang’ của chị, chính là được Laroe chọn trúng trong đại hội thông báo tuyển dụng của Yến đại.”

Lăng Vi gật đầu, nói: “Đúng vậy. Lúc mới lên đại học chị đã quen biết với Lý Thiên Mặc, cậy ấy không học cùng hệ với chị, cậu ấy là một thiên tài máy tính.”

Lôi lão gia tử lập tức bắt nhịp, nói: “Không tồi! Đứa nhỏ này rất tốt. Niểu Niểu mau mau gọi điện thoại cho đứa nhỏ này đi thôi!”

“…” Lăng Vi không nhịn được cười, lão gia tử này gấp như vậy làm gì chứ? Thật sự nghĩ rằng cháu gái mình không ai thèm lấy sao?

Chỉ bằng điều kiện của Lôi Niểu Niểu, muốn tìm dạng người yêu thế nào mà chẳng được… Bề ngoài xinh xắn, lại thông minh cơ trí, còn hài hước, hoạt bát, dáng người lại chuẩn, gia thế cũng tốt. Đừng nói đến trong đại học, ngay cả là đặt trong xã hội, đó cũng chính là đối tượng mà đàn ông điên cuồng theo đuổi ấy chứ.

Làm cha mẹ đúng là luôn luôn nghĩ này nghĩ kia…

Lấy máu xong, cũng trò chuyện xong hết rồi, người Lôi gia liền đứng dậy cáo từ.

Diệp Đình duỗi tay, nắm lấy bàn tay nhỏ của Lăng Vi, kéo cô vào phòng trong, Lăng Vi đột nhiên nói: “Chúng mình đến bờ hồ đi dạo một chút đi, lâu lắm rồi em cũng không đi dạo cùng với anh.”

Diệp Đình ôm cô, đột nhiên hỏi cô: “Em có thể đi đi lại lại được không?” Một tay anh ôm lấy eo trái của cô, tay khác thì đang đỡ bên cánh tay phải cô, giống như sợ cô sẽ té ngã vậy.

Lăng Vi nói: “Đi mấy bước thì không sợ.”

Anh dè dặt ôm cô, hai người đi đến bên mặt hồ, ngồi trên chiếc ghế dài cạnh đó.

Tháng sáu, trời đã bắt đầu nóng nực, chạng vạng tối, ánh nắng chiều chiếu vào trên vai, cảm giác thật ấm áp.

Diệp Đình đột nhiên nhíu mày một cái, anh sờ sờ bụng cô, nói: “Vợ, ngày dự sinh của em là tháng chín, khi đó vẫn còn rất nóng… đến tháng ở cữ, lại không thể để gió lùa, như vậy sẽ nóng đến thế nào đây chứ? Em có thể chịu được không?”

Lăng Vi tựa vào ngực anh, gối đầu lên bả vai anh: “Vậy thì có sao đâu? Mõi ngày có biết bao nhiêu đứa trẻ được ra đời, ở cữ tháng bảy có, tháng tám có, ở cữ tháng chín cũng có, ở cữ bây giờ rất khoa học, không phải như anh tưởng tượng đâu.”

Diệp Đình vẫn rất không yên tâm, vội vàng gọi điện cho Từ Phi, bảo anh ta liệt kê một bộ phương pháp ở cữ khoa học hệ thống.

Hai người ngồi chém gió cả đêm, tâm trạng Lăng Vi rất tốt, cô vui vẻ cười nói: “Cuộc sống này quả thật quá thoải mái, cũng không có người thứ ba để em đấu tranh, haizz? Chồng à, anh thử nói xem, nếu cuộc sống quá thuận lợi thì có phải sẽ mất đi một chút cảm xúc mạnh mẽ hay không? Nếu không thì chúng ta thử tìm một chút kích thích nào đó đi?”

Diệp Đình: “…”

“Ha ha ha——” Lăng Vi vô cùng thích thú, Diệp Đình đột nhiên nói: “Không phải em nói buổi tối kêu thật hay cho anh sao? Nào đến đây… có chiêu thức gì thì hãy lôi ra hết đi.”

Lăng Vi biểu cảm vô (số) tội: “Em thì làm gì có chiêu thức gì chứ? Em hiền hành thế này cơ mà!”

Diệp Đình nói bên tai cô: “Em không phải hiền hành, em là lành như sói…” *

*phát âm của hai từ này gần giống như. Hiền lành = thiện lương (shan liang), lành như sói = thiện lang (shan lang)

Kết quả, thật sự để cho Diệp Đình nói trúng rồi, hai người họ cùng trở lại phòng ngủ, Diệp Đình chỉ thấy Lăng Vi đã chuẩn bị cho anh một cái… máy ghi âm giọng con nít…

Thứ đồ chơi trẻ con kia, ấn vào nút ‘On’ thì nó sẽ liền kêu: “Ôi chao… nhẹ một chút, thật là đau a…” sau đó lặp đi lặp lại một nghìn lần…

Diệp Đình: “…” đúng là say thật rồi này!

Lăng Vi đặt máy ghi âm giọng trẻ con đó vào ngực Diệp Đình: “Nghe đi, sau này mỗi lúc buồn tẻ thì anh lại lôi ra nghe một chút, chỉ cần có pin, đừng nói là một nghìn lần, cho dù có kêu đến mức lỗ tai chảy máu rồi thì nó cũng sẽ không ngừng đâu!”

“…” Trong lòng Diệp Đình thầm khổ, anh nhìn cô vợ trẻ con, bất mãn nói: “Mạnh mẽ yêu cầu đổi sang một kiểu bổ sung khí lực khác.”

“Ha ha ha…” Lăng Vi thật sự vui vẻ.

Cô vừa ôm vừa hôn Diệp Đình, chồng cô đẹp trai anh tuấn thế này cơ mà, mấy cô nàng tiểu tam kia gì chứ, tất cả hãy cút xa một chút đi!

Lăng Vi đột nhiên cảm thấy thạt kỳ quái, trước kia vẫn luôn có những người phụ nữ không có mắt cứ thích quấn lấy Diệp Đình, mấy tháng gần đây, tại sao lại ngừng hết vậy nhỉ?

Diệp Đình anh tuấn tiêu sái như vậy, đi hay đứng cũng đều sáng chói rực rỡ mắt người, không thể nào không có phụ nữ đưa tới cửa… Sáng sớm hôm sau, Lăng Vi gọi điện thoại cho Kiệt Sâm: “Kiệt Sâm hả, gần đây công ti có chuyện gì bất thường hay không?”

Đọc truyện chữ Full