DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 192: Vén rồi vén rồi siết! (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người trong công ty rối rít đến chúc mừng, nhưng là, Judy rất tức tối bất bình! Cô ta vẫn cho rằng, thiết kế của Lăng Vi chỉ là lừa đảo!

Lăng Vi ăn gian, không ai quản được! Cô ta còn có thể được khen ngợi! Judy ghen tị và tức giận, bùng cháy khiến tròng mắt cô ta đỏ lên!

Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, hận không thể dùng ánh mắt đốt chết cô! Nếu như Lăng Vi không phải ‘Diệp phu nhân’, nếu như Lăng Vi không phải ‘sư muội’ của Hoa Thiếu Kiền, cô ta căn bản không có được phần thưởng này.

Tuy nhiên, những người nảy sinh suy nghĩ cực đoan như Judy cũng chỉ là số ít, đại đa số mọi người đều tán thưởng Lăng Vi. Nhất là Tony, Brooke cùng với Hoắc Nhĩ của bộ phận thiết kế. Ba người này giống như kị sĩ của nữ vương vậy, vây quanh người Lăng Vi, thay cô chặn từng ly rượu đưa đến.

Lăng Vi thật muốn giơ ngón tay khen ngợi bọn họ! Đây chính là anh em a! Biết cô dị ứng với cồn a! Rượu quá ba tuần, Tony có chút không chịu đựng nổi, anh ta điên rồ chạy đến chỗ Diệp Đình nói mấy câu, Diệp Đình mặt không thay đổi gật đầu một cái, Tony như gạt bỏ được gánh nặng, anh ta vỗ ngực môt cái, rồi chạy về phía phòng vệ sinh.

Lăng Vi có vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ mấy người Tony giúp cô cản rượu… là ý của Diệp Đình?

Cô đang ngẩn người thì nghe thây tiếng thông báo… bắt đầu khen thưởng.

Lăng Vi được mời lên giữa sân khấu.

Lăng Vi khó chịu chính là, người đi lên tặng thưởng cho cô lại là… Sở Minh Y…

Sở Minh Y cao ngạo hất cằm, một thân váy đỏ ưu nhã đi đến trước mặt Lăng Vi, đưa cúp cho cô: “Chúc mừng cô, tiếp tục cố gắng nha! Laroe của chúng ta cần nhân tài như Diệp phu nhân.”

Lăng Vi nhận lấy cúp, chân mày có chút nhíu lại.

Trong lòng Lăng Vi vô cùng khó chịu! Sở Minh Y, lại ngay trước mặt nhiều người như vậy nói câu ‘Laroe chúng ta cần nhân tài như Diệp phu nhân’! Cô ta là cố ý nói ra thân phận của cô! Thật giống như muốn toàn bộ công ty đều biết, Lăng Vi cô được khen thưởng này tất cả đều là nhờ vào Diệp Đình, mà không phải do cô tự cố gắng sáng tạo!

Sở Minh Y nhướng mày cười một tiếng: “Cô phải cố gắng hơn nha! Tôi coi trọng cô!” Nói xong, trên mặt cô ta hiện lên ý cười, dịu dàng cười với Lăng Vi, nhưng là, trong đáy mắt cô ta hiện ra một tia rét lạnh. Ánh mắt kia giống như muốn nói: ‘Hãy nhìn đi hãy nhìn đi, đây chính là điều khác biệt giữa những người phụ nữ, cô cố gắng nữ đi, xuất sắc nữa đi, còn không phải làm dưới chướng tôi sao?

Ánh mắt Sở Minh Y đầy coi thường trừng Lăng Vi một cái, dựa vào đàn ông mà leo lên, thật tiện!

Sở Minh Y cố ý cười dịu dàng, ôm Lăng Vi đầy ‘nhiệt tình, thật lòng’. Lúc này, Louis đi lên trên khán đài, đưa Sở Minh Y chậm rãi đi xuống.

Trên khán đài, một thân quần áo trắng muốt, thánh khiết như tiên tử, Lăng Vi đứng trước micorophone, cúi người chào mọi người phía dưới.

Tiếp theo, cô nhàn nhạt cười một tiếng nói: “Cảm ơn công ty đã trao tặng vinh dự lần này cho tôi, nhưng là… thiết kế này là thành quả mọi người cùng nhau cố gắng làm ra. Bởi vì, ý tưởng của tôi cũng là nhờ những đồng nghiệp mà có. Vì vậy, phần thưởng lần này, tôi muốn cùng mọi người chia sẻ.”

“Cái gì?” Những người đang nói chuyện phiếm, trêu đùa nhau, tất cả đều dừng lại câu chuyện, rối rít nhìn về phía khán đài.

Lăng Vi đứng trên khán đài dịu dàng cười. Cô mặc lễ phục trắng muốt, giống như một nữ thần cao quý, giống như thiên sứ thánh thiện vậy.

Nụ cười của cô đặc biệt chân thành!

“Cô ta nói gì?” có người kinh ngạc, có người nghi ngờ.

Trên mặt của mọi người đều hiện lên vẻ khiếp sợ!

“Cô nói sẽ cùng chia sẻ tiền thưởng với mọi người sao?”

“Hả? Có phải cô ta phân chia tiền thưởng cho chúng ta không?”

“Cô ta điên rồi sao?”

“…”

Lúc này Louis, Henry, cao tầng của Laroe, tất cả mọi người… tất cả mọi người đều nhìn về phía Lăng Vi.

Trong đám người, có một người ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía cô! Đó chính là Hoa Thiếu Kiền! Ánh mắt anh ta lấp lánh nhìn chằm chằm Lăng Vi, lồng ngực anh ta căng nóng lên! Vết thương trên bụng vẫn chưa hoàn toàn khỏi, mang đến một chút đau đớn khiến người ta phát nghiện. Vết thương kia, giống như tay của Lăng Vi vậy, nắn bóp quanh eo anh ta… khiến cho anh ta đau đớn, mà cũng khiến cho anh ta dễ chịu. Thậm chí trong nháy mắt anh ta còn có ý nghĩ… không muốn vết thương này lành lại…

Lăng Vi giống như một ánh hào quang đứng giữa khán đài. Cô điềm đạm đứng yên nơi đó mỉm cười, tiếng nói cười của thoải mái tựa như hương rượu.

Cô cười, giống như một con bọ cạp bò trên người anh ta… lồng ngực Hoa Thiếu Kiền căng cứng khó chịu, anh ta thật muốn ôm Lăng Vi vào thân thể mình, cưng chiều, yêu thương.

Nhưng là, trái tim của cô đã có chủ sở hữu!

Khiến cho anh ta càng khó chịu hơn chính là… đôi mắt trong suốt kia của Lăng Vi thỉnh thoảng lại nhìn về phía Diệp Đình… mà Diệp Đình đối với người ngoài mặc kệ không để ý đến, đôi tròng mắt đen từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào người cô. Tựa như chỉ cần dùng ánh mắt, liền có thể truyền được sức mạnh cho cô vậy.

Đọc truyện chữ Full