DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ma Thiên Tôn
Chương 569: Đánh đến mệt

Ninh Tiểu Xuyên thấp giọng nói:

- Hắn còn nói, hắn đã tìm được Phong Thần động phủ. Thế nhưng, ta hỏi hắn vị trí của Phong Thần động phủ thì hắn lại sống chết không chịu nói. Hắn nói, trừ phi đánh chết hắn, bằng không thì Đại Vương đừng hòng biết được vị trí của Phong Thần động phủ.

Nghe thấy bốn chữ “Phong Thần động phủ”, Thanh Tước Vương cuối cùng cũng không đợi được nữa, đi về phía Ngọc Lam Đại Đế, trầm giọng nói:

- Ngươi chính là Ngọc Lam Đại Đế?

- Đúng vậy, bổn Đế chính là chúa tể của Ngọc Lam Đế quốc, các hạ là người phương nào? Chẳng lẽ muốn nhúng tay vào chuyện của bổn Đế?

Ngọc Lam Đại Đế tất nhiên không biết thân phận của Thanh Tước Vương, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được lực lượng chấn động trên người Thanh Tước Vương phát ra, đối phương tuyệt đối có tu vi Thiên Nhân cảnh.

Thế nhưng, Ngọc Lam Đại Đế lại có Chí Tôn Khí, cho nên căn bản không hề sợ hãi bất kỳ kẻ nào.

Hắn tự tin mình có thể nghiền nát tất cả mọi đối thủ.

- Nói cho ta biết, vị trí động phủ ở đâu?

Thanh Tước Vương nói.

Ngọc Lam Đại Đế cảm thấy khó hiểu, hỏi:

- Động phủ gì?

- Giả vờ cái gì nữa, Đại Vương đang nói tới cái động phủ giúp ngươi đạt tới Thiên Nhân cảnh.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Ngọc Lam Đại Đế lập tức bừng tỉnh, thì ra động phủ mà bọn họ nhắc tới chính là Bạch Vân Động Thiên mà Thiên Đế lưu lại.

Thế nhưng, Bạch Vân Động Thiên đã bị Linh Hư Tôn Giả lấy đi, ngay cả Ngọc Lam Đại Đế cũng không biết Linh Hư Tôn Giả đã đi đâu. Hắn không khỏi thầm nghĩ:

- Dựa vào cái gì mà bọn chúng hỏi thì ta phải trả lời? Ta chính là Đại Đế, chúa tể của Ngọc Lam Đế quốc a.

Ngọc Lam Đại Đế tức giận vô cùng, cười lạnh nói:

- Bổn Đế dựa vào cái gì phải nói cho các ngươi biết? Ninh Tiểu Xuyên, ngươi đừng tưởng tùy tiện tìm một kẻ vớ vẩn tới là có thể chấn trụ bổn Đế, có tin hôm nay các ngươi sẽ chết rất thảm không?

- Đại Vương, kẻ này quả thật không để ngươi vào mắt, nói thế nào đi nữa, ngươi cũng là chúa tể cả khu vực Trảm Thiên hoang lĩnh, vậy mà hắn lại dám nói ngươi là kẻ vớ vẩn. Ta thật sự không nhịn được nữa rồi, để ta đi trấn sát hắn, xả giận cho Đại Vương.

- Ngươi lui ra! Thật là đáng hận, đã rất lâu rồi ta chưa từng gặp người không hiểu quy củ như vậy, để ta thử xem hắn rốt cuộc lợi hại đến mức nào mà dám hung hăng càn rỡ như thế.

Thanh Tước Vương vốn đã nhìn Ngọc Lam Đại Đế không thuận mắt, không ngờ đối phương còn không thức thời như vậy, cho nên liền muốn giáo huấn một phen.

Từ trong cơ thể Thanh Tước Vương phóng ra một đạo thanh quang, cánh tay nhấc lên, vỗ ra một cái đại thủ ấn cực lớn, đánh về phía Ngọc Lam Đại Đế.

Thanh Tước Vương ra tay, lập tức khiến phong vân biến sắc. toàn bộ dị không gian đều chấn động, giống như tùy thời sẽ vỡ vụn.

Thủ ấn mà nàng đánh ra như một tòa núi lớn, cho dù Ngọc Lam Đại Đế đánh ra Chí Tôn Khí cũng không thể cản nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thủ ấn ép xuống, tạo thành áp lực đáng sợ, ngay cả hắn cũng không thở nổi.

Ngọc Lam Đại Đế biến sắc, trong miệng thổ ra một búng máu, phun lên Chí Tôn Khí.

Grào...

Một tiếng long ngâm vang lên.

Chí Tôn Khí hóa thành một đầu Cốt Long kim sắc, giương nanh múa vuốt giết tới, tựa như muốn nghiền nát đại thủ ấn của Thanh Tước Vương.

- Chỉ là một kiện Chí Tôn Khí hạ phẩm mà cũng đòi ngăn cản Thần Thông của bổn Vương ư?

Thanh Tước Vương được thanh quang bao trùm toàn thân, hóa thành một đầu thanh điểu, hai cánh mở ra, sải cánh dài tới 8000 mét, che kín cả bầu trời, tựa như một đầu Thái Cổ Thần Điểu.

Thần Điểu màu xanh này, toàn thân đều bị lửa xanh bao trùm, mỗi một cái lông vũ đều vô cùng rực rỡ, trên móng vuốt lượn lờ hai đám mây trắng.

Nó chỉ vồ xuống một trảo, đã đánh bay Chí Tôn Khí, để lại trên ngực Ngọc Lam Đại Đế ba cái trảo ấn đẫm máu, huyết nhục mơ hồ, xương cốt đứt gãy, ngay cả thân thể cũng thiếu chút nữa bị xé nát.

- Lực lượng thật cường đại, không ngờ ngay cả Chí Tôn Khí cũng không đỡ nổi, nó rốt cuộc có địa vị gì?

Ma Đế đi tới bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, trả cổ đăng thanh đồng lại cho hắn, chợt hỏi.

Ma Đế biết một khi đầu thanh điểu này ra tay, e rằng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Ngọc Lam Đại Đế, cho nên cổ đăng thanh đồng cũng không có đất dụng võ nữa rồi.

Chí Tôn Khí được chia thành năm cấp: Chí Tôn Khí hạ phẩm, Chí Tôn Khí trung phẩm, Chí Tôn Khí thượng phẩm, Chí Tôn Vương Khí, Chí Tôn Hoàng Khí.

Trong tay Ngọc Lam Đại Đế là một kiện Chí Tôn Khí hạ phẩm.

Thiên Đế Nhận của Ninh Tiểu Xuyên và Thiên Đế Chung của Linh Hư Tôn Giả, đều là do Thiên Đế thu thập tuyệt thế bảo tài trong thiên hạ, tế luyện hơn mười lần mới luyện chế thành Chí Tôn Khí cao cấp nhất – Chí Tôn Hoàng Khí.

Trên Chí Tôn Hoàng Khí, chính là “Thứ Thần Khí” trong truyền thuyết.

Đó là vũ khí cao cấp nhất trong thế gian, toàn bộ Thiên hư Đại lục này, rất khó bắt gặp, ngay cả Thiên Đế năm xưa cũng không luyện chế được một kiện Thứ Thần Khí nào.

Đương nhiên, Thiên Đế Nhận và Thiên Đế Chung có tiềm lực phát triển rất lớn, có cơ hội phát triển thành Thứ Thần Khí.

Mặc dù trong tay Ngọc Lam Đại Đế chỉ là một kiện Chí Tôn Khí hạ phẩm, thế nhưng, thông qua tu vi của Thiên Nhân thi triển ra, lại có uy lực đáng sợ không gì sánh được. Nếu như Ngọc Lam Đại Đế toàn lực đánh ra một kích, thậm chí có thể đánh cho toàn bộ Hoàng thành chìm vào lòng đất, khiên hơn ngàn vạn sinh linh đều diệt vong.

Với thiên tư của Ngọc Lam Đại Đế, cộng thêm bản thân khống chế Chí Tôn Khí, vốn dĩ có thể trở thành một vị tuyệt đại bá chủ. Chỉ tiếc là hắn gặp phải Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Tước Vương, cho nên con đường bá chủ của hắn đã được định sẵn là sẽ bị bóp chết.

Phốc…

Ngọc Lam Đại Đế bị đánh cho thổ huyết, chật vật không chịu nổi, khắp nơi trên người đều là vết thương.

Thanh Tước Vương lại hóa thành hình người, bổ ra một chưởng, đánh bay Đế Hoàng chi quan (*) trên đầu Ngọc Lam Đại Đế, lạnh lùng nói:

- Ngươi có chịu nói hay không?

(*) vương miện, mũ miện của Đế Hoàng

Ngọc Lam Đại Đế tóc tai bù xù, không ngừng thối lui về phía sau, lộ ra ánh mắt oán độc, vận chuyển nguyên khí trong cơ thể, đánh ra một chiêu Thần Thông Võ Đạo.

Một cái bảo luân kim sắc cực lớn bay ra, xoay tròn trong không khí, bay về phía Thanh Tước Vương. Trên bảo luân kim sắc xuất hiện vòng xoáy cực lớn, phóng ra từng đạo phong nhận (*) cực kỳ sắc bén.

(*) lưỡi đao gió

Phành...

Thanh Tước Vương không đếm xỉa tới Thần Thông của Ngọc Lam Đại Đế, lập tức nghiền nát bảo luân kim sắc, một quyền đánh lên mặt hắn, đánh gãy sống mũi Ngọc Lam Đại Đế, thanh âm xương cốt nứt gãy vang lên răng rắc.

Sống mũi bị đánh gãy rồi.

Lỗ mũi Ngọc Lam Đại Đế không ngừng trào ra máu tươi, lại bị Thanh Tước Vương đánh bay, xoay tròn trên không trung 720 lần mới rơi xuống, nằm rạp trên mặt đất.

- Còn không chịu nói?

Thanh Tước Vương thật sự tức giận, tên này cũng quá cứng miệng rồi.

Xem ra không đánh chết hắn thì hắn sẽ không chịu phun ra.

Thanh Tước Vương siết chặt nắm quyền, dự định tiếp tục đánh.

- Chờ một chút, rốt cuộc ngươi muốn hỏi ta cái gì?

Hai tay Ngọc Lam Đại Đế chống đất, gian nan ngẩng đầu, hàm răng cắn chặt, có chút thỏa hiệp.

- Phong Thần động phủ ở đâu?

Thanh Tước Vương hỏi.

- Phong Thần động phủ? Cái gì là Phong Thần động phủ?

Ngọc Lam Đại Đế thập phần khó hiểu, bản thân hoàn toàn không biết Phong Thần động phủ là cái gì? Tại sao nữ nhân điên này lại đánh người lung tung như vậy?

- Còn giả vờ với ta?

Thanh Tước Vương giận đến nghiến răng, quả thực đáng hận.

Nhân phẩm quả thật quá kém.

Lúc trước rõ ràng đã thừa nhận, bây giờ lại giả vờ không biết?

Ngọc Lam Đại Đế triệt để im lặng, bản thân đường đường là Đế Quốc chi chủ, Thiên Nhân Võ Đạo, không ngờ lại bị một tiểu nữ tử hành hung, quả thực mất hết thể diện.

Thế nhưng nhìn thấy Thanh Tước Vương lại lần nữa vung quyền đánh tới, hắn lập tức rụt đầu, hét lên:

- Bổn Đế thật sự không biết…

- Bổn Đế này…

Thanh Tước Vương lại đánh ra một quyền, đánh cho mặt của Ngọc Lam Đại Đế lõm xuống, xương gò má biến thành xương vụn.

Quá ghê tởm.

Bổn cô nương cũng chỉ mới tự phong là “Vương”, không ngờ hắn lại dám xưng “Đế”?

- Bổn Đế thật sự không biết…

Ngọc Lam Đại Đế bụm mặt, lại đứng dậy.

- Còn dám tự xưng bổn Đế?

Thanh Tước Vương lại một quyền đánh bay Ngọc Lam Đại Đế.

Ngọc Lam Đại Đế lúc này đã muốn khóc rồi, nàng ta rốt cuộc là ai? Không nói hai lời đã xông tới đánh người, còn vương pháp nữa không?

- Nếu như không chịu nói ra vị trí của Phong Thần động phủ, hôm nay bổn Vương sẽ phế ngươi.

Thanh Tước Vương lộ ra hàm răng trắng tuyết, chiếc lưỡi nhỏ nhắn khẽ liếm bờ môi hồng nhuận.

Động tác này vốn dĩ rất đáng yêu, thế nhưng trong mắt Ngọc Lam Đại Đế, nó lại tàn bạo không gì sánh được. Nàng ta chẳng lẽ muốn ăn thịt người ư?

- Nữ nhân này quả thật điên rồi, quả thật không thể nói lý. Ta nào biết cái gì là Phong Thần động phủ đâu?

- Ta thật sự không biết Phong Thần động phủ là cái gì? Thật sự không biết mà…

Ngọc Lam Đại Đế lúc này đã không còn chút khí thế uy nghiêm nào của Đế Vương, quả thật đã bị Thanh Tước Vương đánh cho thở không nổi rồi.

- Không biết, tại sao lúc trước ngươi còn nói mình biết? Không biết còn dám tuyên bố là có đánh chết cũng không chịu nói?

Thanh Tước Vương cảm thấy mình giống như đang bị Ngọc Lam Đại Đế đùa giỡn, cực kỳ tức giận, quả thật tức giận đến mức bùng nổ, lại một quyền đánh cho Ngọc Lam Đại Đế bay ra ngoài.

Bốp…

Bốp…

Mỗi lần Thanh Tước Vương phất tay, Ngọc Lam Đại Đế lại bị đánh bay xa hơn mười thước.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp đứng vững thì đã bị đánh bay lần nữa.

Ngay cả Ma Đế và Ninh Tiểu Xuyên đứng ngoài quan sát cũng run rẩy, quá tàn bạo rồi. Ngọc Lam Đại Đế bị đánh đến mức không còn nguyên dạng, đầu sưng như đầu heo, miệng khóc thút thít, không ngừng ú ớ:

- Ta thật sự không biết…

- Ta căn bản chưa từng nghe qua Phong Thần động phủ.

- Bổn Đế liều mạng với ngươi.

- Ngươi giết ta đi.

- Hắn ta thật sự là Ngọc Lam Đại Đế?

Ninh Tiểu Xuyên không ngờ Ngọc Lam Đại Đế cao cao tại thượng lại có lúc cầu xin tha thứ.

Ma Đế nói:

- Thiếu nữ áo xanh kia có lẽ đã đánh tan tâm thần của Ngọc Lam Đại Đế, khiến cho tinh thần và ý chí của Ngọc Lam Đại Đế đều sụp đổ, bằng không, với sự kiêu ngạo của Ngọc Lam Đại Đế, cho dù có gác đao trên cổ hắn thì hắn cũng sẽ không nói nửa câu cầu xin đâu.

- Khi tinh thần và ý chí của một người sụp đổ, cho dù có tu vi Thiên Nhân cảnh thì cũng chẳng khác gì một tên phế vật.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Ma Đế bật cười, nói:

- Ngọc Lam Đại Đế có kết cục hôm nay cũng là do hắn gieo gió gặt bão. Đúng rồi, nữ tử áo xanh kia rốt cuộc có thân phận gì? Tu vi thật sự thâm bất khả trắc.

- Nàng ta? Nàng là một vị chúa tể trong Đại Hoang.

Ninh Tiểu Xuyên hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía Thanh Tước Vương, nói:

- Đại Vương, có ép hỏi được vị trí Phong Thần động phủ từ trong miệng hắn không?

- Tức chết ta rồi, hắn kín miệng quá… Ta hơi mệt rồi, ngươi đánh đi!

Thanh Tước Vương hai tay chống nạnh, trên người đổ môi đầm địa, không ngừng lắc lắc tay, quả thật đã đánh mệt rồi, cần nghỉ ngơi một lát.

Đọc truyện chữ Full