DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ma Thiên Tôn
Chương 463: Biên thành Nam Cương

- Có thể chống lại cường giả Thiên Nhân Cảnh?

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên một lần nữa cả kinh, không có cách nào bình tĩnh, nói:

- Thật hay giả vậy?

Nếu như thật sự có được một đầu Huyền Thạch Nhân Ngẫu Thiên Nhân Cảnh cường đại như vậy, Ninh Tiểu Xuyên căn bản đã không cần chạy khỏi Hoàng thành. Cho dù Ma Đế, Kiếm Thánh, Ngọc Lam Đại Đế đều trở thành Thiên Nhân, cũng không làm gì được hắn.

Một vị Thiên Nhân tại Ngọc Lam Đế quốc chính là ý nghĩa vô địch.

Nhạc Minh Tùng khẽ gật đầu, nói:

- Ta lừa ngươi làm gì? Cỗ khô lâu này tại thời điểm còn sống, nói không chừng còn có thể một tay đánh chết Thiên Nhân! Mặc dù hắn đã chết, nhưng mà bên trong xương cốt vẫn còn bảo tồn ý chí võ đạo cùng tinh túy lúc hắn còn sống, lại bị ta thông qua thủ pháp luyện khí kích phát ra rồi! Nhưng mà, chỉ có năng lượng tinh khiết của Huyền thạch Địa phẩm, mới có thể khiến cho nó phát huy ra lực lượng cấp bậc Thiên Nhân! Nếu như chỉ là Huyền thạch Thượng phẩm, lực lượng cao nhất của nó, cũng chỉ có thể so với Võ giả Nhất Bộ Thiên Thê mà thôi!

Ninh Tiểu Xuyên bình tĩnh trở lại, nói:

- Huyền thạch Thượng phẩm tại Ngọc Lam Đế quốc cũng đã thưa thớt vô cùng! Giá trị mỗi một khối Huyền thạch Thượng phẩm đều nhiều hơn so với tổng số tài phú của một Võ Tôn bình thường! Giá trị của Huyền thạch Địa phẩm đều gấp trăm lần Huyền thạch Thượng phẩm trở lên! Hơn nữa, tại Ngọc Lam Đế quốc căn bản là không thể tìm được!

Nhạc Minh Tùng cười nói:

- Ngọc Lam Đế quốc chỉ là Văn minh Sơ cấp trong Văn minh Ngũ phẩm! Nếu như ngươi có thể đi tới Văn minh cấp bậc cao hơn, khẳng định có thể tìm được Huyền thạch Địa phẩm! Đến lúc đó, liền trực tiếp có được lực lượng Thiên Nhân Cảnh. Loại Huyền Thạch Nhân Ngẫu cấp bậc này, cũng không phải địa phương nào cũng có bán a!

Huyền Thạch Nhân Ngẫu này quả thật là đồ tốt. Nếu như có thể tìm được một khối Huyền thạch Địa phẩm, Ninh Tiểu Xuyên lập tức sẽ trở thành tồn tại vô địch tại Ngọc Lam Đế quốc. Cho dù là tại Văn minh cao cấp, Võ giả Thiên Nhân Cảnh cũng là đại nhân vật có được địa vị không tầm thường.

Ninh Tiểu Xuyên trầm tư một lát, nói:

- Được rồi! Giá trị cỗ Huyền Thạch Nhân Ngẫu này quả thật phi phàm, ta cho ngươi chín trăm quyển Kỳ Môn Khí Điển!

Nói xong lời này, Ninh Tiểu Xuyên liền lấy ra một khối ngọc thạch, dùng tâm thần ở trên đó khắc xuống vô số văn tự thật nhỏ rậm rạp chằng chịt, hội tụ thành một quyển sách ngọc thạch nhỏ, ném cho Nhạc Minh Tùng:

- Hiện tại có thể nói cho ta biết bí pháp khống chế cỗ Huyền Thạch Nhân Ngẫu này rồi chứ?

Nhạc Minh Tùng chụp lấy khối ngọc thạch, dùng tâm thần xem lướt qua văn tự trên ngọc thạch, phát hiện quả nhiên là chín trăm quyển Kỳ Môn Khí Điển, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc, Ninh Tiểu Xuyên bình thường hình như cũng không có rộng rãi như vậy.

Ninh Tiểu Xuyên thật đúng là hành xử không theo lẽ thường, khiến cho người ta rất khó đoán được.

Tự nhiên có thêm được hơn tám trăm quyển Kỳ Môn Khí Điển, trong lòng Nhạc Minh Tùng tự nhiên là rất mừng rỡ:

- Muốn khống chế Huyền Thạch Nhân Ngẫu, chỉ cần nắm giữ bốn chữ bí quyết là đủ rồi! Bốn chữ bí quyết là: Khởi, Động, Đình, Thu, quả thật rất đơn giản, chính là khẩu quyết khống chế Huyền Thạch Nhân Ngẫu! Ta đem nó khắc lên trên ngọc sách, với sự thông minh tài trí của ngươi, nhất định có thể rất nhanh học được!

Nhạc Minh Tùng đem một khối ngọc sách đưa cho Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên xem qua một lần khẩu quyết trên ngọc sách, nhắm lại hai mắt, mặc niệm mười mấy lần. Sau đó, ngón tay hắn chợt hướng về phía Huyền Thạch Nhân Ngẫu chỉ một cái, nói:

- Thu!

Trên thân thể cao mười hai thước của Huyền Thạch Nhân Ngẫu tản mát ra ô quang sáng ngời, hóa thành một tiểu nhân ngẫu dài nửa xích, bay xuống trong tay Ninh Tiểu Xuyên.

Huyền Thạch Nhân Ngẫu này quả nhiên là đồ tốt, có thể biến lớn hóa nhỏ, mà ngay cả sức nặng đều có thể biến hóa, nắm ở trong tay cũng không cảm giác nặng nề chút nào.

Nhìn bề ngoài, Huyền Thạch Nhân Ngẫu chỉ lớn cỡ như bàn tay vậy, có thể tùy thân mang theo, cũng có thể để vào túi Càn Khôn.

Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Huyền Thạch Nhân Ngẫu vào trong túi Càn Khôn, cười nói:

- Nhạc huynh, sau này nếu như luyện chế ra đồ vật càng tốt hơn, cũng có thể đem bán cho ta a!

- Tất nhiên rồi! Ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ?

Nhạc Minh Tùng ngượng ngùng cười cười, nói:

- Không biết hiện tại Ninh huynh muốn đi nơi nào?

Thần sắc Ninh Tiểu Xuyên có chút ngưng trọng, nói:

- Một vị bằng hữu của ta bị trọng thương, ta muốn dẫn nàng đi Nam Cương tìm kiếm Thông linh Kỳ dược!

- Trùng hợp như vậy sao? Ta cũng muốn đi tới Nam Cương một chuyến a! Thật đúng là tiện đường! Hay là chúng ta cùng lên đường?

Nhạc Minh Tùng nói.

- Hóa ra Nhạc huynh cũng muốn đi Nam Cương! Như vậy tự nhiên không thể tốt hơn rồi!

Ninh Tiểu Xuyên mang theo Nhạc Minh Tùng tiến vào mạch nước ngầm. Trên mặt nước đang đậu một chiếc Thiết Mộc Nha Hạm dài hơn năm mươi thước, tổng cộng có ba tầng. Boong tàu cùng vách tàu đều trải qua gia cố, dùng thanh đồng thật dày bao phủ, cho dù sóng gió lớn đến đâu, cũng đều không cần lo lắng thuyền hạm bị tổn hại.

Bốn vị Kiếm Thị cùng Ngọc Ngưng Sanh đều đang đợi trên boong thuyền hạm đã lâu, nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên cùng Nhạc Minh Tùng leo lên thuyền hạm, liền lập tức kéo buồm, xuôi dòng mà đi.

Tầm nửa ngày sau, thuyền hạm theo đường sông ngầm trong lòng đất chạy ra, men theo một cái khe núi khá hẹp, tiến vào Ngọc Lam Hà rộng lớn.

Một đường hướng nam mà đi, rất nhanh đã đem Hoàng thành bỏ lại sau lưng.

o0o

Cách Hoàng thành khoảng chừng mấy vạn dặm về phía Nam, có một tòa Biên thành Nam Cương, tường thành là dùng cự thạch vạn cân xây nên. Dọc theo hai bên đường lớn treo đầy da thú cùng xương thú. Rất nhiều Võ giả hình thể tráng kiện lưng đeo binh khí hành tẩu trong cổ thành.

Hai nữ tử dung mạo tuyệt lệ đang chậm rãi đi vào cửa thành, dẫn tới vô số Võ giả trong biên thành đều ngấp nghé. Tất cả mọi người vây tới, có kẻ trong ánh mắt mang theo thần sắc kinh thán, có kẻ trong ánh mắt mang theo quang mang dâm dục.

Bọn hắn chưa bao giờ thấy qua nữ tử xinh đẹp như vậy, quả thật giống như là hai vị Tiên nữ hạ phàm!

Nữ tử đi ở phía trước, dáng người khá cao, hai chân thon dài, mặc một thân áo bào hồng sắc, da thịt trong suốt như ngọc. Mặc dù mỹ mạo tuyệt trần, nhưng lại có một loại cảm giác dị thường băng lãnh.

Mà nữ tử đi ở phía sau, niên kỷ dường như lại nhỏ hơn một chút, dọc theo đường đi đều trầm mặc không nói gì, tạo thành một loại cảm giác ôn nhu ngoan ngoãn.

Trong tay của nàng lại nắm tay một tiểu nữ hài dễ thương khả ái chừng ba, bốn tuổi.

Tiểu cô nương kia có một đôi mắt to vô cùng xinh đẹp, cặp mắt to tròn không ngừng hiếu kỳ dò xét mọi người chung quanh.

Một đầu tiểu long hồng sắc thân dài hơn một thước đi theo bên cạnh nàng, thân rồng đứng thẳng, dùng hai cái chân nhỏ xíu mà đi đường. Ánh mắt nó nhìn chằm chằm về phía nữ tử áo hồng đi ở phía trước, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ hống hống hống, dáng vẻ giống như là rất phẫn nộ vậy.

- Tiểu nữ tử thật mỹ lệ a! Hẳn là mới từ Hoàng thành Ngọc Lam đến phải không? Tại Nam Cương chúng ta căn bản khó có thể nhìn thấy nữ tử thanh thuần như vậy!

- Ba tỷ muội các ngươi mới lần đầu tiên đến Nam Nguyệt Thành phải không? Hay là đến nhà của ta ngủ một đêm đi! Ta không thu tiền đâu! Ha ha ha…

Nữ tử áo hồng đi trước nhất kia đột nhiên dừng bước lại, ánh mắt bỗng nhiên phát lạnh.

Nàng quả thật có chút khó chịu với đám Võ giả đang vây quanh bên người mình, cánh tay khẽ vung lên, một mảnh quang mang rực rỡ bay ra.

- A! Cặp mắt của ta!

- Lưỡi… của… ta…

Một trận thanh âm kêu la thảm thiết vang lên. Những gã Võ giả vốn đang đánh chủ ý nhóm các nàng, muốn đem các nàng thu lên trên giường, toàn bộ đều ngã lăn trên mặt đất, ôm lấy cặp mắt máu chảy đầm đìa, không ngừng kêu rên.

Mà một ít Võ giả khác vừa rồi hồ ngôn loạn ngữ, tức thì đầu lưỡi rách nát, trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.

Ánh mắt nàng nữ tử áo hồng diễm lệ kia lộ ra quang mang đặc biệt lạnh lẽo, giữa mấy ngón tay tuyết trắng lưu động hàn vụ, lạnh giọng nói:

- Nếu không muốn chết, thì cút xa một chút cho ta!

Trong số những gã Võ giả đứng ở đàng xa kia, có một số người tu vi cũng không tệ, nhưng cũng đều bị thủ đoạn vừa rồi của nữ tử áo hồng hù sợ. Gần như chỉ là vung tay lên, đã xử lý xong mấy chục Võ giả tu vi võ đạo không kém! Loại thủ đoạn này không phải thường nhân có thể làm ra được.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, nữ tử này chính là nhân vật hung ác, làm gì còn ai dám tới trêu chọc nữa? Không đến một cái hô hấp toàn bộ đều trốn sạch!

Nữ tử áo hồng lãnh diễm này tự nhiên chính là Nhiếp Lan Tâm!

Còn nàng thiếu nữ có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn đi theo sau lưng nàng, chính là muội muội của nàng, Nhiếp Lan Chi!

Nhiếp Lan Tâm thấy đám Võ giả kia đều đã đào tẩu, cũng không tiếp tục đuổi tận giết tuyệt, đưa ánh mắt nhìn xuống Tiểu Linh Nhi đang được Nhiếp Lan Chi dắt theo trong tay.

Nhiếp Lan Chi lập tức ôm lấy Tiểu Linh Nhi bảo hộ trong ngực, cảnh giác nhìn chằm chằm Nhiếp Lan Tâm, mang theo ngữ khí cầu khẩn, nói:

- Tỷ tỷ, Tiểu Linh Nhi còn nhỏ như vậy, ngươi đừng thương tổn nó, có được không?

Tiểu Hồng nhìn thấy ánh mắt Nhiếp Lan Tâm nhìn chằm chằm tới, cũng sợ hãi kêu lên một tiếng, hóa thành một đạo quang mang hồng sắc, lập tức rút lại sau lưng Nhiếp Lan Chi, chỉ lộ ra nửa cái đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm Nhiếp Lan Tâm cách đó không xa.

Trước đây Tiểu Hồng đã từng ăn rất nhiều thiệt thòi trong tay Nhiếp Lan Tâm, mỗi lần nó muốn mang theo Tiểu Linh Nhi đào tẩu, đều sẽ bị Nhiếp Lan Tâm bắt trở về, sau đó cũng sẽ bị Nhiếp Lan Tâm đánh cho bầm dập một trận.

Nếu như không có Nhiếp Lan Chi che chở cho nó, đoán chừng nó đã sớm bị Nhiếp Lan Tâm rút gân lột da. Cho nên, hiện tại Tiểu Hồng rất sợ hãi Nhiếp Lan Tâm.

Nhiếp Lan Tâm thản nhiên nói:

- Ta nói muốn làm tổn thương nó khi nào?

- Vậy vì sao ngươi phải cướp Tiểu Linh Nhi khỏi mẹ của nàng? Nàng chỉ mới ba, ba tuổi a, không có mẫu thân bên người chiếu cố nó, nó đáng thương vô cùng a!

Nhiếp Lan Chi trầm lặng nói:

- Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ khi chúng ta còn bé không? Lúc ấy chúng ta cũng không có mẫu thân, cũng có không nhà để về! Là Tông chủ chứa chấp chúng ta, còn dạy chúng ta tu luyện võ đạo…

- Ngươi cho rằng Vạn Âm Tiên Hậu thật sự là người tốt sao? Nàng chính là cùng người khác đấu pháp, mới khiến cho toàn bộ thị trấn nhỏ chúng ta đều tan thành mây khói! Tất cả mọi người đều chết hết, kể cả cha mẹ của chúng ta! Thời điểm nàng nhìn thấy chúng ta, nếu không phải thấy chúng ta có thiên phú tu luyện võ đạo, chắc chắn cũng sẽ không mang chúng ta đi Thiên Âm Tông, mà sẽ bỏ mặc chúng ta tự sinh tự diệt!

Thanh âm Nhiếp Lan Tâm không có bất cứ một tia cảm tình nào, nói.

Nhiếp Lan Chi nói:

- Thế nhưng Tiểu Linh Nhi lại là người vô tội mà? Nó…

Ánh mắt Nhiếp Lan Tâm lộ ra một tia nhu hòa, nói:

- Lan Chi, ta làm như vậy còn không phải là vì ngươi sao? Nó là con gái của Ninh Tiểu Xuyên cùng Ngọc Ngưng Sanh, chẳng lẽ ngươi không hận nó sao? Đừng nói với ta, ngươi không thích Ninh Tiểu Xuyên a!

Nhiếp Lan Chi có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt khả ái của Tiểu Linh Nhi, ánh mắt phức tạp, nói:

- Nói bậy! Làm gì có chứ? Tiểu Hầu gia đã nhiều lần cứu mạng ta, ta tự nhiên phải hảo hảo chiếu cố con gái của hắn, như thế nào lại hận Tiểu Linh Nhi cơ chứ?

Nhiếp Lan Tâm khẽ cười mỉa mai, từ từ đi qua, nói:

- Ta chính là tỷ tỷ của ngươi, ngươi gạt được ta sao?

- Tỷ tỷ, tỷ đừng tới đây! Ta sẽ không cho phép tỷ tổn thương Tiểu Linh Nhi đâu!

Thần sắc Nhiếp Lan Chi thập phần cảnh giác, ngưng tụ ra một thanh Huyền Khí Kiếm, đặt lên cổ của mình. Chỉ cần Nhiếp Lan Tâm lại đi tới, nàng nhất định sẽ một kiếm đâm chết chính mình.

Mặc dù Nhiếp Lan Tâm nắm chắc có thể đơn giản đoạt được thanh kiếm trong tay Nhiếp Lan Chi, nhưng nàng cũng không có làm như vậy, dừng bước lại.

Nhiếp Lan Tâm có thể hạ sát thủ với bất kỳ ai, nhưng mà, cũng chỉ có muội muội của chính mình là ngoại lệ. Cho nên, cũng không muốn quan hệ của nàng với muội muội bị căng thẳng, ôn nhu nói:

- Được rồi! Ta đáp ứng ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không tổn thương Tiểu Linh Nhi! Ngươi trước bỏ thanh đoản kiếm trong tay xuống đi!

Đọc truyện chữ Full