DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Ma Thiên Tôn
Chương 297: Ngọc Lam Thủy Cung

Lúc Ngân Trì phu nhân tỉnh lại thì đã phát hiện mình nằm trên một chiếc thuyền nhỏ, trên người đắp một kiện trường bào nam tử, có chút mùi hương nam tính quen thuộc.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, có chút chói mắt.

Nàng lấy tay che ánh nắng, chậm rãi ngồi dậy, nhìn Xuyên công tử đang ngồi xếp bằng ở đầu thuyền, dường như đang tu luyện một loại công pháp nào đó.

Hắn ngồi ở mũi thuyền, không hề động đậy, giống như bàn thạch, có thể thấy rõ Huyền Khí thiên địa đang hội tụ vào trong cơ thể hắn.

Dược lực của trung cấp đan trị thương, đã được thân thể Ngân Trì phu nhân hấp thu hoàn toàn, ngoại thương gần như đã khỏi hẳn, thể lực khôi phục không ít, ít nhất cũng có thể đứng dậy đi lại.

- Nơi này là nơi nào?

Ngân Trì phu nhân ôn nhu hỏi.

Thanh âm của nàng rất dễ nghe, thanh thoát động lòng người, tựa như gió xuân lướt qua mặt, khiến người ta cảm thấy nàng giống như một thiếu nữ mười sáu tuổi, vẫn là độ tuổi ngây thơ hồn nhiên.

Ninh Tiểu Xuyên thu hồi công pháp "Thiên Địa Huyền Khí", nói:

- Ngọc Lam Hà. Thuyền của chúng ta xuôi dòng mà xuống, đã đi được hai ngày rồi, có lẽ cách Hoàng thành đến ngàn dặm.

Ninh Tiểu Xuyên biết truy tung thuật của Cơ Hàn Tinh rất lợi hại, cho nên cũng không mang Ngân Trì phu nhân đến U Linh sơn trang, nếu như để Nhạc Vũ Dương dẫn quân bao vây U Linh sơn trang thì mọi chuyện hỏng bét.

Muốn tránh né thuật truy tung của Cơ Hàn Tinh, biện pháp tốt nhất là đi đường thủy.

Dùng hơi nước để làm loãng khí tức trên người, tránh né truy tung.

Bàn tay trắng nõn của Ngân Trì phu nhân xếp trường bào lại chỉnh tề, đưa qua cho Ninh Tiểu Xuyên, cung kính nói:

- Cảm ơn.

Ninh Tiểu Xuyên tiếp nhận trường bào, cũng không nói gì thêm, sau khi mặc lên người, hắn lại bắt đầu tu luyện.

Ngân Trì phu nhân trừng mắt nhìn hắn một cái, liền bắt đầu tu luyện, an dưỡng thương thế. Nhạc Vũ Dương và Thái Tử tùy thời có thể điều theo, thực lực của bản thân cường đại một chút thì cũng sẽ có nhiều cơ hội bảo mệnh hơn.

Bây giờ nàng đã ngồi cùng thuyền với Xuyên công tử, chỉ có thể đợi đến khi thương thế khỏi hẳn, lúc đó mới quay trở về Hoàng thành.

Thuyền nhỏ xuôi dòng mà đi, đến ngày thứ tư, đã rời khỏi khu vực Hoàng thành, tiến vào địa vực Bạch Long thành.

Lúc hoàng hôn, tà dương trôi trên sông, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

Hai bên sông, đột nhiên có động tĩnh lớn vang lên, dọa cho đám thủy điểu sợ hãi bay nháo nhác.

- Lại có một chiếc thuyền đến.

Một nam tử cụt tay đứng ở một ngọn cây màu đỏ, mũi chân giẫm lên phiến lá, treo lơ lửng giữa không trung, bày ra tu vi Võ Đạo cường đại.

Ánh mắt của hắn sắc bén như chim ưng, trong mắt bắn ra thiểm điện, nhìn chằm chằm vào con thuyền nhỏ đang lướt trên mặt sông.

- Lão đại, chiếc thuyền này hơi nhỏ, có lẽ cũng không có “chất dinh dưỡng” gì.

Dưới cây, có một đám Võ giả ẩn nấp, tất cả đều thận trọng nhìn lên mặt sông.

Nam tử cụt tay hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngọc Lam Hà này nước chảy siết, cho dù là một chiếc thuyền lớn cũng có thể bị sóng nước đánh nát, chìm xuống đáy sông. Thế nhưng chiếc thuyền nhỏ này lại có thể bình yên đi được đến tận đây, ta dám chắc là người trên thuyền,nhất định không phải nhân vật bình thường.

- Lão đại anh minh, hi vọng là hai con dê béo.

Một lão giả hơn sáu mươi tuổi, trong tay cầm quải trượng, hàm răng trong miệng mất hơn một nửa, nói chuyện có chút khó nghe:

- Lần này để lão thân tự mình ra tay, đi thử nội tình của bọn hắn.

Nam tử cụt tay khẽ gật đầu.

Ninh Tiểu Xuyên ngồi xếp bằng trên thuyền tu luyện, đột nhiên tâm thần cảm ứng được gì đó, lập tức mở mắt.

Tu vi của Ngân Trì phu nhân đã khôi phục ba thành, tâm thần cũng không hề yếu hơn Ninh Tiểu Xuyên, bởi vậy đã nhận ra có gì đó không đúng, ánh mắt sáng ngời chợt nhìn xuống mặt nước.

Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, lòng bàn tay phóng ra sáu tia Huyền Khí, ngưng tụ thành sáu đầu Thần Hổ, bay vào trong nước.

Bên trong sông lớn, lập tức cuộn trào dậy sóng, vòng xoáy dày đặc, có tiếng động từ dưới nước truyền đến.

Sáu Võ giả bay lên mặt nước, thi triển Thần Thông Võ Đạo, chấn nát sáu tia long hổ Huyền Khí. Bọn hắn chân đạp sóng nước mà thân thể cũng không trầm xuống, thoáng cái đã vây quanh con thuyền nhỏ vào trung tâm.

Sáu Võ giả này cảnh giới Võ Đạo đều là nhất lưu, trên người mang theo một luồng sát ý lạnh lùng.

Ninh Tiểu Xuyên lạnh nhạt liếc nhìn sáu người, nói:

- Các ngươi là người của Thái Tử hay là Vân Trung Hầu phái tới?

Trong mắt sáu tên Võ giả, ngược lại lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Một lão giả hơn sáu mươi tuổi, từ trong rừng cạnh bờ sông bay ra, lướt trên sóng nước mà đi, thân thể nhẹ nhàng như lông hồng, đứng vững vàng rên mặt nước, trên người toát ra một luồng khí thế ngạo nghễ, nói:

- Chúng ta là người của Ngọc Lam Thủy Cung, thức thời thì đem toàn bộ tài bảo giao ra đây, có thể lưu lại cho ngươi một mạng.

Một tên Võ giả vóc người thấp lùn, nhìn chằm chằm Ngân Trì phu nhân, trong mắt lộ ra thần sắc tham lam, nói:

- Nam có thể đi, còn nữ thì nhất định phải lưu lại.

Lúc sáu tên Võ giả vây quanh thuyền nhỏ, ánh mắt liền tập trung lên người Ngân Trì phu nhân, căn bản không dời ánh mắt đi nổi.

Hết cách rồi, Ngân Trì phu nhân quá xinh đẹp, khí chất trên người lại ưu nhã đặc biệt, giống như một nữ yêu tinh, quả thật so với hồng bài cô nương xinh đẹp nhất Bạch Long thành, còn xinh đẹp hơn gấp mười lần. Đây là mỹ nhân mà bọn hắn căn bản không có cơ hội nhìn thấy.

- Ngọc Lam Thủy Cung là nơi nào?

Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày, lúc đầu hắn còn tưởng là người của Thái Tử và Vân Trung Hầu đuổi tới, nhưng không ngờ nửa đường lại có một đám đạo tặc nhảy ra.

Ngân Trì phu nhân thấp giọng nói:

- Ngọc Lam Hà chính là “sinh mệnh chi hà” của Ngọc Lam Đế quốc, xuyên qua bắc nam Đế quốc, hai bên bờ sông tập trung rất nhiều thế lực bang phái không có tiền đồ, Ngọc Lam Thủy Cung có lẽ cũng là một trong số đó.

Lão giả hơn sáu mươi tuổi trầm giọng nói:

- Các hạ khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ không biết Ngọc Lam Thủy Cung chỉ trong vòng một năm đã trấn áp 16 bang phái, trở thành thế lực cường đại nhất khu vực này, số lượng bang chúng cũng vượt qua vạn người. Các hạ còn cho rằng Ngọc Lam Thủy Cung không có thành tựu nữa chăng?

Ngân Trì phu nhân nở nụ cười, khẽ gật đầu, nói:

- Hơn vạn bang chúng, nhưng chẳng qua chỉ là đám ô hợp, quân đội của triều đình xông lên, lập tức tan đàn xẻ nghé.

Một Võ giả trong đó cười nói:

- Tiểu mỹ nhân, nhìn ngươi là biết đại nhân vật từ Hoàng thành tới rồi, kiến thức quả nhiên rất rộng lớn. Thế nhưng, e rằng ngươi không biết sự lợi hại chân chính của Ngọc Lam Thủy Cung, thậm chí cho dù là một vài Vương Hầu trong Hoàng thành, cũng chưa chắc có thể sánh được. Nên biết rằng, Cung chủ của chúng ta là một vị Võ Tôn.

- Một vị Võ Tôn?

Ninh Tiểu Xuyên và Ngân Trì phu nhân cũng thoáng kinh ngạc, lại nhìn tu vi của những Võ giả này một chút, quả thật đều là cao thủ, không giống đám thủy bang (*) bình thường.

(*) bang phái hoạt động trên sông nước

Bất kỳ một thế lực nào có Võ Tôn trấn giữ, đều không đơn giản, hôm nay nếu không cẩn thận, nói không chừng sẽ thật sự lật thuyền trong mương tại đây.

Một tên Võ giả tu vi đạt tới Thần Thể tầng thứ năm cười nói:

- Tiểu nhân, theo chúng ta tới Thủy Cung thôi, chỉ cần hầu hạ huynh đệ chúng ta thoải mái, chúng ta sẽ bỏ qua cho nam nhân của ngươi.

Ngân Trì phu nhân mị nhãn như tơ, phong tình vạn chủng liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- E rằng nam nhân của ta sẽ không đồng ý a.

Ngân Trì phu nhân lộ ra nụ cười quyến rũ, một khi nàng quyến rũ, quả thực giống như một Yêu Cơ tuyệt đại, khiến cho sáu vị Võ giả ở đây đều cảm thấy khó chịu, giống như có dục hỏa đốt người.

Ngay cả lão giả hơn sáu mươi tuổi, cũng dùng ánh mắt già nua nhìn lên gương mặt trắng nõn mỹ lệ của Ngân Trì phu nhân, ánh mắt trở nên cực kỳ nóng bỏng.

Một Võ giả vóc người nhỏ gầy, bổ một đao về phía Ninh Tiểu Xuyên, giống như muốn chém phứt tên vướng tay vướng chân trước mặt.

Mấy tên Võ giả khác cũng đồng thời xuất đao, lưỡi đao tràn ngập Huyền Khí, chém về những nơi yếu hại trên người Ninh Tiểu Xuyên.

- Muốn chết!

Ninh Tiểu Xuyên khởi động một tầng Vân Hà Quy Nguyên Khí, tản mát ra nóng nước ngập trời, khiến cho nước sông dâng cao ba trượng, tạo thành một bức tường nước.

Phành phành phành...

Sáu vị Võ giả Thần Thể cảnh, bị Ninh Tiểu Xuyên đánh ra một đạo Huyền Khí Võ Đạo trúng người. Thân thể lập tức hóa thành bột mịn, ngay cả một khúc xương hoàn chỉnh cũng không còn.

Lão giả hơn sáu mươi tuổi cũng giật mình sợ hãi vô cùng, mặc dù đứng ở rất xa, nhưng vẫn bị Huyền Khí khổng lồ chấn động đánh bay xa hơn trăm mét.

Nếu không phải vì hắn đứng xa, cộng thêm tu vi Võ Đạo đạt tới Thoát Tục tầng thứ nhất, e rằng nhất định sẽ gặp tai kiếp, vẫn lạc trên Ngọc Lam Hà.

- Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai?:

Trong lòng lão giả kinh hãi không ngớt, liền biết hôm nay gặp được cao thủ.

- Ninh Tiểu Xuyên.

Một thanh âm ngoan độc vang lên, chấn cho toàn bộ Ngọc Lam Hà đều long trời lở đất, nổi lên sóng nước cao mấy chục mét, trùng kích lên bờ, phát ra tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.

Ninh Tiểu Xuyên vội vàng cố định con thuyền nhỏ.

Thế nhưng, thuyền nhỏ vẫn bị lực lượng sóng nước cuộn trào đánh bay ra ngoài, bị cuốn vào trong sóng nước.

Người nào? Không ngờ lại có thể nhận ra thân phận thực sự của mình.

Vừa rồi Ninh Tiểu Xuyên thi triển Vân Hà Quy Nguyên Khí, là bởi vì hắn đoán Ngân Trì phu nhân không biết loại Thần Thông này của hắn, cho nên cũng không sợ bị Ngân Trì phu nhân đoán ra được thân phận thật.

Thế nhưng, nơi này dường như còn có một vị cường giả tuyệt đỉnh khác, có thể thông qua Thần Thông Võ Đạo mà đoán ra thân phận của hắn.

- Người nào?

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ, không gian xung quanh bị áp chế, mặt sông rộng lớn giống như kết một tầng hàn băng, lạnh đến mức người khác phải run lẩy bẩy.

Một nam tử trung niên cụt tay hạ xuống mặt nước, đứng đối diện Ninh Tiểu Xuyên, cười lạnh nói:

- Tiểu tử, cho dù ngươi có mang theo mặt nạ thì ta vẫn có thể nhận ra thân phận của ngươi, không biết ngươi còn nhớ ta hay không?

Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên là nhận ra trung niên cụt tay này, liền chắp tay cúi đầu, cười đáp:

- Thì ra là Mộc Tổng Đàn chủ Thiên Diệt Đạo.

Nam tử trung niên này chính là người đã từng làm Tổng Đàn chủ Thiên Diệt Đạo – Mộc Hồng Lai.

Hắn tranh đoạt vị trí Đạo chủ Thiên Diệt Đạo thất bại, bị Cửu cô nương phế đi một cánh tay, sau khi đào tẩu, liền đem theo thế lực còn sót lại, gây dựng thế lực ở Ngọc Lam Thủy Cung.

Mặc dù Mộc Hồng Lai đã bị phế một cánh tay, nhưng hắn vẫn là tu vi cấp bậc Võ Tôn, cho nên mới có thể cường hành trấn áp những bang phái dọc theo Ngọc Lam Hà, rất nhanh đã trở thành lão đại đứng đầu mấy chục thủy bang, dưới trướng có hơn vạn bang chúng.

Đây là chỗ tốt của tu vi cường đại, cho dù ở đâu thì cũng có thể trở thành hảo hán.

Mộc Hồng Lai rơi xuống kết cục ngày hôm nay, phần lớn nguyên nhân là vì Ninh Tiểu Xuyên ban tặng, trong lòng hắn cực kỳ phẫn uất, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi hại ta thật thảm, vốn dĩ ta đã có thể trở thành Đạo chủ Thiên Diệt Đạo, nhưng bây giờ chỉ có thể vào rừng làm cướp, hôm nay nếu không giết ngươi, thì khó mà tiêu được mối hận trong lòng ta.

- Mộc tiền bối, phải bình tĩnh, ngàn vạn lần phải bình tĩnh, ta bây giờ là người thừa kế của Kiếm Các Hầu Phủ, nếu ngươi giết chết ta, chính là đắc tội với toàn bộ Kiếm Các Hầu Phủ. Đến lúc đó, không những là ngươi không có đất dung thân tại Ma Môn, mà ngay cả triều đình cũng sẽ truy sát ngươi, được không bù mất a.

Ninh Tiểu Xuyên thở dài nói.

Mộc Hồng Lai cười lạnh, nói:

- Mối thù giết con, không đội trời chung, ngươi cho rằng ta sợ đắc tội Kiếm Các Hầu Phủ sao?

Võ Hồn của Mộc Hồng Lai từ trong cơ thể phóng ra, lơ lửng trên đỉnh đầu, ngưng tụ thành hình người, khống chế toàn bộ không gian xung quanh, phát ra một luồng lực ép khổng lồ.

Đọc truyện chữ Full