DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 3346

Chương 3346

Dương Diệt Sinh vẫn nhắm mắt, giọng nói lại vang lên một cách xa xăm.

Thiên Luân nghe vậy mới kinh ngạc phát hiện, sau khi chiến đấu với Diệp Thiên, gã không lấy nhẫn không gian về. Lúc đó, gã chỉ muốn mau chóng tránh xa Diệp Thiên mà quên mất chuyện này. Bây giờ cây Thánh Linh và linh mạch đều bỏ lại trong nhẫn không gian.

“Dương Diệt Sinh, đừng nhiều lời nữa!”.

Sau khoảnh khắc im lặng, Thiên Luân đột nhiên lên tiếng.

“Hôm nay coi như tôi cầu xin ông, tôi muốn ông hứa nâng cao sức mạnh của tôi lên nguyên anh thất phẩm, thậm chí là cao hơn trong thời gian ngắn”.

“Chỉ cần ông đồng ý, tôi có thể trả bất cứ giá nào!”.

Trong đại điện bỗng chốc rơi vào im lặng. Lúc này, Dương Diệt Sinh vẫn luôn nhắm mắt ngồi yên lại chậm rãi mở mắt ra. Trong hai mắt ông ta có hai màu đen trắng không ngừng luân chuyển, không ngừng sinh diệt.

“Xem ra thù oán của cậu với người Trái Đất kia đã đến mức khắc sâu tận xương tủy, lại có thể khiến giọt máu cuối cùng của tộc Đông Minh như cậu buông bỏ tôn nghiêm và kiêu ngạo”.

Dương Diệt Sinh đứng dậy khỏi bồ đoàn, chậm rãi bước tới phía trước. Mỗi một bước đi của ông ta đều sinh ra một gợn sóng ảo diệu kỳ dị ở dưới chân, không gian xung quanh cũng nhẹ nhàng dao động theo.

Sau ba bước, ông ta đã đứng ngay cạnh Thiên Luân, giọng nói từ tốn.

“Đối với tôi mà nói, để nâng cao thực lực của cậu đến nguyên anh thất phẩm chỉ là công một cái nhấc tay”.

“Nhưng cậu có thể cho tôi được cái gì?”.

Thiên Luân nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó. Chốc lát sau, gã cắn chặt môi, giọng nói gian nan rít ra từ kẽ răng.

“Chỉ cần ông có thể giúp tôi có được sức mạnh đánh bại Diệp Lăng Thiên, tôi đồng ý giao ra tộc văn của tôi!”.

“Chắc ông hiểu rõ, tộc văn của tộc Đông Minh chúng tôi đại diện cho cái gì”.

Giọng nói gã không lớn, nhưng trong đại điện rộng rãi này lại nghe được vô cùng rõ ràng.

Khoảnh khắc gã vừa dứt lời, bàn tay của Dương Diệt Sinh bất giác run lên khe khẽ. Mặc dù chỉ là một thoáng cực kỳ ngắn ngủi, nhưng đại diện cho tâm cảnh bình tĩnh không gợn sóng của ông ta đã dâng lên con sóng lớn.

Thứ có thể làm cho người đứng đầu bảng xếp hạng tiên xưng bá dải ngân hà mấy nghìn năm nay thất thố, đủ để thấy tộc văn mà thiên luân nhắc tới kinh hãi thế tục đến mức nào.

Tốt lắm

Dương diệt sinh chậm rãi quay đầu lại, hai màu trắng đen trong mắt dần dần lui đi, khôi phục trạng thái vốn có. Nếu cậu đã có thành ý như vậy, sao tôi có thể khiến cậu thất vọng vậy chứ

Nói xong ông ta nhìn về phía an hà đạo đang chấp tay đứng một bên, khẽ gật đầu với gã.

Kiếm Bộc, dẫn hắn đến” Hồ Ma” đi!

“Hồ Ma?”.

Thiên Luân đứng bên cạnh Dương Diệt Sinh, vô cùng ngạc nhiên với “Hồ Ma” mà ông ta nhắc tới.

Mặc dù tác phong hành sự của thần điện Thái Dương cực kỳ bá đạo, nhưng đó là nguyên tắc nhất quán của giới tu tiên, đều là cá lớn nuốt cá bé, sức mạnh đứng hàng đầu. Nhưng bản thân thần điện Thái Dương là giáo phái tu tiên chính thống, theo lý mà nói không nên dính dáng đến chữ “Ma” này mới phải.

Đọc truyện chữ Full