DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách
Chương 848: Hy sinh (2)

Bành Á Linh cười khúc khích, giang hai tay ra nói: "Vậy anh bắt đầu đi."

Đinh Hồng Diệu sửng sốt: "Bắt đầu cái gì?"

"Bắt đầu làm chuyện mà một người tình nên làm."

"Hả... Là chuyện gì chứ?"

Bành Á Linh cười xấu xa: "Làm sao có thể nói toạc ra chuyện đó cơ chứ? Em muốn anh bế em lên phòng trên tầng hai, rồi đặt xuống giường Simmons, làm chuyện mà một người tình nên làm."

Đinh Hồng Diệu không phải là kẻ ngốc, làm sao có thể không nghe ra hàm ý ở trong đó?

Nhưng anh ta thật sự không thể làm được.

Trước tiên không nói đến việc anh ta hoàn toàn không thích Bành Á Linh, mà chỉ riêng thế lực đứng sau người phụ nữ này cũng khiến anh ta không thể chịu đựng nổi, anh ta cũng chỉ đồng ý ngoài miệng việc làm người tình bí mật cho cô ta, chứ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

Ai dè Bành Á Linh đã không cho anh ta cơ hội để nói một đằng làm một nẻo.

Nếu anh ta đã đồng ý ngoài miệng thì cơ thể càng phải thực hành, chỉ có như vậy cô ta mới giúp đỡ anh ta.

Làm thế nào đây?

Đinh Hồng Diệu nhìn người phụ nữ ở trước mặt, nếu bây giờ anh ta quay đầu bỏ đi thì cả đời này của anh ta coi như tiêu tan. Ngọn núi lớn Giang Sách sẽ đè anh ta cả đời, có lẽ mối quan hệ của nhà họ Triệu cũng không dễ dàng buông tha cho anh ta.

Anh ta đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Đành phải liều thôi!

Đinh Hồng Diệu không nói một câu, tiến lên một bước, bế Bành Á Linh lên theo kiểu công chúa.

Anh ta cứ thế bế Bành Á Linh, từng bước đi lên lầu.

Bây giờ, Bành Á Linh như nàng công chúa được chàng hoàng tử bế lên, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc, không nhịn được ôm cổ Đinh Hồng Diệu, hôn lên mặt anh ta.

Cho dù Bành Á Linh biết rõ đối phương không thích mình, biết rõ đằng sau hành vi thân mật này là xu thế lợi ích.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Cuộc đời này, nếu cô ta đã không chiếm được trái tim của Đinh Hồng Diệu, thì có thể chiếm được con người anh ta cũng đủ rồi.

Hai người đi lên lầu đóng cửa lại, làm chuyện mà người tình nên làm.

Đêm đó, Đinh Hồng Diệu đã vứt bỏ tôn nghiêm của mình, đồng thời, cuối cùng Bành Á Linh cũng không còn cô đơn nữa.

Sáng hôm sau.

Trong phòng khách biệt thự, Bành Á Linh đang ngồi sát vào Đinh Hồng Diệu, còn người đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh chính là Đinh Tử Ngọc đã thức trắng đêm.

Nhìn thấy mối quan hệ thân thiết giữa anh trai và Bành Á Linh, trong lòng Đinh Tử Ngọc biết rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Chuyện đã đến nước này, có nói gì đi nữa cũng vô ích.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, anh trai cô ta đã hy sinh nhiều như vậy, dù sao cũng phải nhận được chút báo đáp thực tế chứ?

Bành Á Linh nhìn ra tâm tư của bọn họ, nên hỏi thẳng: "Hai người nói đi, hai người đã gặp phải rắc rối gì? Tôi không dám mạnh miệng, chỉ cần là chuyện ở khu Giang Nam thì không có chuyện gì mà Bành Á Linh tôi không thể giải quyết."

Chỉ là khu Giang Nam nhỏ bé, hoàn toàn không thể so bì với thủ đô.

Dù là gia tộc lớn nhất ở đây, cũng không phải là sự tồn tại có thể tiến vào thủ đô.

Cho dù ở đây chỉ có chút thế lực của nhà họ Triệu, cũng đủ khuấy động cả khu Giang Nam không được yên bình.

Đinh Tử Ngọc cũng không khách sáo mà nói thẳng: "Chúng tôi muốn cô giúp chúng tôi trừ khử một người."

"Ồ? Chỉ trừ khử một người thôi ư?" Bành Á Linh hơi ngạc nhiên, với sự hiểu biết của cô ta về Đinh Hồng Diệu, việc trừ khử một người dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần phải cầu xin đến cô ta.

Bành Á Linh tò mò hỏi: "Là ai mà có bản lĩnh như vậy, ngay cả Hồng Diệu cũng không giải quyết được? Đúng rồi, Tử Ngọc, hình như chồng của cô tên là Đường Mạt, giữ chức vụ không hề thấp ở khu vực phía Đông, anh ta cũng không thể làm gì được ư?"

Mặc dù cô ta không muốn thừa nhận, nhưng hình như sự thật là như vậy.

Mặc kệ là Đường Mạt hay Đinh Hồng Diệu, đều bị Giang Sách xoay vòng vòng, bị sỉ nhục hết lần này đến lần khác.

Nhìn thấy phản ứng của bọn họ, Bành Á Linh đã hiểu rõ tình hình.

Cô ta dò hỏi: "Ở khu Giang Nam còn có nhân vật như vậy nữa ư? Hai người nói ra thử xem, người đó là ai?"

Đinh Tử Ngọc nói ra hai chữ từ trong kẽ răng: "Giang Sách."

"Giang Sách ư?"

Bành Á Linh cau mày, hình như cô ta đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó, hơi quen quen, nhưng lại nhất thời không thể nhớ ra.

Đinh Tử Ngọc nói: "Anh ta là em rể của chúng tôi, chồng của Đinh Mộng Nghiên, hiện đang là giám đốc thu mua của Châu báu Hằng Tinh."

Bành Á Linh mừng rỡ: "Đúng đúng đúng, tôi nói rồi mà, tôi đã từng nghe qua cái tên này ở đâu đó. Trước đây anh ta còn livestream cắt đá thô, cảnh tượng rất náo nhiệt. Hóa ra hai người muốn đối phó anh ta à? Chẳng phải anh ta là thương nhân sao? Hơn nữa anh ta cũng đâu phải là ông chủ, một nhân vật nhỏ bé như vậy, hai người có thể giải quyết một cách dễ dàng mà đúng không?"

Đinh Hồng Diệu thở dài: "Không đơn giản như vậy đâu. Con người Giang Sách quỷ kế đa đoan, mặc kệ chúng tôi sử dụng thủ đoạn gì, đều bị anh ta nhìn thấu, thậm chí còn tự đập đá vào chân mình."

"Hơn nữa, lần nào Giang Sách cũng có thể gặp dữ hóa lành. Tôi luôn cảm thấy rất có khả năng sau lưng anh ta vẫn còn người khác, nhưng tôi không thể tra ra."

Bành Á Linh mỉm cười: "Được rồi, được rồi, em không muốn nghe nữa, rất nhàm chán. Mặc kệ người đứng sau lưng Giang Sách là ai thì trong mắt nhà họ Triệu, tất cả đều là rác rưởi."

Cô ta nhìn Đinh Hồng Diệu nói: "Anh muốn đối phó với Giang Sách thế nào? Dù gì anh ta cũng là em rể của anh, anh có muốn xuống nhẹ tay hay không?"

Đọc truyện chữ Full