DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương
Chương 143

Chương 143: Không thích để hận thù qua đêm

Những người Mã Hải mời tới đều là người giỏi võ, không ngờ là ngay cả một tên Hoa Mãn Thần thôi cũng không đấu lại được.

Sắc mặt Lâm Dương trầm xuống, cơm chưa ăn xong đã định lái xe đi tới bệnh viện.

“Lâm Dương, anh định đi đâu vậy?” Lâm Dương gọi với theo nhưng anh đã nghênh ngang rời đi rồi.

Lâm Dương cũng không ngờ là anh vừa mới rời khỏi bệnh viện đã lại quay lại đây chỉ trong một bữa ăn.

Có điều, lần này anh tới không phải để xem tình hình của Trương Tình Vũ và Tô Quảng, mà là để thăm những người Mã Hải mời.

Lúc này đây, tất cả những người đấy đều nằm trên giường bệnh, người gãy tay người gãy chân, Mã Hải đứng ở ngoài phòng bệnh, vẻ mặt âm trầm.

“Chuyện là như thế nào?”

Lâm Dương đi tới hỏi, giọng lạnh lẽo.

“Cái tên Hoa Mãn Thần là người tập võ! Ngoài ra thì bên cạnh anh ta còn có một ông lão, ông lão này cực kỳ đáng sợ, người của tôi bảo là bọn họ vừa mới lại gần Hoa Mãn Thần đã bị ông ta hạ gục, xong rồi Hoa Mãn Thần bẻ gãy tay chân của bọn họ.”

“Điều tra sao rồi?” Lâm Dương vẫn không thay đổi vẻ mặt, hỏi tiếp.

“Tôi đã điều tra rồi, là người của nhà họ Hoa ở Thượng Hải, nghe nói là mười mấy năm về trước, ông lão kia là quán quân cả nước hạng mục đánh tự do, tên là Chu Bác Dịch, đừng tưởng là ông ta đã già, cơ thể vẫn còn rất cường tráng, bắp tay bắp chân cuồn cuộn, cùng một lúc giải quyết mười mấy người trưởng thành cũng không thành vấn đề. Bảy năm trước, ông ta được mời về để dạy võ cho Hoa Mãn Thần, toàn bộ kĩ thuật của Hoa Mãn Thần đều được học từ ông ta.”

“Tôi không quan tâm chuyện này, cái tôi muốn biết là nhà họ Hoa ở Thượng Hải… anh biết được bao nhiêu rồi?”

“Tôi cũng không biết nhiều về họ, có thể đi tìm hiểu thêm.”

“Mau giao kết quả cho tôi đấy.”

“Vâng… Có điều… Ngài Lâm… chuyện này, chúng ta không thể lại tạo thêm một cuộc đấu nữa.” Mã Hải hơi khó xử nói.

“Anh lo là tôi sẽ sử dụng các nguồn lực của tập đoàn Dương Hoa để đấu lại với nhà họ Hoa sao? Yên tâm đi, đây là chuyện gia đình của tôi, lần này, tôi sẽ tự mình ra tay.” Lâm Dương nói.

“Không phải đâu, ngài Lâm, ý của tôi là… tốt nhất chúng ta không nên ra tay với nhà họ Hoa.” Mã Hãi ngập ngừng nói.

“Vì sao?”

“Tuy là tôi không biết nhiều về nhà họ Hoa nhưng dựa vào chút hiểu biết của tôi với nhà họ Hoa thì bọn họ… rất khó đối phó, ít nhất là không phải loại mà người Giang Thành bé nhỏ chúng ta có thể chống lại được.” Mã Hải nghiêm nghị nói.

Lâm Dương không nói tiếp mà chỉ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít vào thở ra.

Thật ra thì để Mã Hải đi xử lý chuyện này thì đúng là hạ sách, tên Hoa Mãn Thần này rõ ràng là đã có sự chuẩn bị trước khi đi, hơn nữa anh ta cũng không cần phải che che giấu giấu.

“Việc này anh không phải quản nữa, tôi sẽ tự mình giải quyết.”

Lâm Dương mở mắt ra, nói vậy.

“Ngài Lâm, chuyện này…”

“Yên tâm đi, tôi biết mình làm gì, có phải giết người phóng hỏa gì đâu, anh không cần phải lo lắng quá như thế.” Lâm Dương cười đùa, dáng vẻ thoải mái.

Mã Hải ngập ngừng cắn môi, không biết nói gì cho phải.

Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng cười khẽ truyền đến tai họ.

“Tôi đã bảo rồi mà, sao tự dưng giữa đường lại có một đám không có mắt nhảy ra quấy rầy tôi chứ, tôi cho là hẳn có người khác tới xin giám đốc Mã ra tay với tôi phải không?”

Giọng nói này vang lên thì một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, thẳng thớm, tay cầm một bó hoa với một giỏ hoa quả tươi xuất hiện tiến lại gần, theo sau anh ta là một ông lão ăn mặc giản dị.

Bọn họ là Hoa Mãn Thần và Chu Bác Dịch.

Lâm Dương cau mày thật chặt.

“Giám đốc Mã này, thứ rác rưởi như này sao xứng làm bạn bè với anh chứ? Anh là ai nào? Giám đốc Lâm lại là người như nào chứ? Tôi tháy là tốt nhát anh vẫn nên vạch rõ ranh giới với lại anh ta, tránh cho giám đốc Lâm biết là anh có một người bạn bắt tài vô dụng như này, kẻo làm anh ấy khó chịu đáy.” Hoa Mãn Thần mỉm cười nói.

“Chuyện này không phiền cậu Hoa đây phải nhọc lòng suy nghĩ giúp.” Mã Hiển mặt không biểu tình nói.

“Ha ha.” Hoa Mãn Thần cười, tầm mắt lại dời sang phía Lâm Dương: “Đúng là thú vị thật đấy, ngay ngày đầu tiên tôi tới Giang Thành đã được anh chiêu đãi như thế này rồi! Không tệ, không tệ đâu! Có điều lễ thượng vãng lai, tôi nghĩ là anh sẽ mau chóng nhận được quà đáp lễ của tôi thôi! Nên là chúng ta cứ chờ xem.”

Nói xong thì anh ta tiếp tục cầm bó hoa và giỏ hoa quả đi sang phòng bệnh của Tô Quảng.

Sắc mặt của Lâm Dương vẫn không thay đồi.

Mã Hải rút điện thoại di động ra, gọi cho Cung Hỉ: “Thu xếp ngay mấy người giỏi võ tới bảo vệ sự an toàn cho giám đốc Lâm, đồng thời phái người đi theo dõi Hoa Mãn Thần…”

“Không cần phải làm vậy.”

Mã Hải còn chưa nói xong thì Lâm Dương đã ngắt lời anh ta.

“Giám đốc Lâm…”

“Tôi đã bảo rồi, việc này để tôi giải quyết, những người khác không nên nhúng tay vào.”

“Cái này… Giám đốc Lâm, nếu như anh xảy ra chuyện gì, vậy thì có thể sẽ rất phiền phức….” Mã Hải gấp gáp.

Dương Hoa vừa mới bước vào giai đoạn đi lên, nhất định Lâm Dương không thể có chuyện gì được, nếu không thì tiêu rồi.

“Không sao, tôi tự có chừng mực.”

Lâm Dương xem giờ, bình thản nói: “Tôi còn có việc, không ở đây nữa, anh phái người bảo vệ Tô Nhan cần thận, cũng cho người đi theo dõi Hoa Mãn Thần cho tôi, có vấn đề gì thì lập tức báo cho tôi biết!”

Nói xong thì Lâm Dương lập tức xoay người rời khỏi bệnh viện.

Mã Hải thấy thế thì thở dài liên tục.

Chuyện của Tô Nhan, Lâm Dương biết là không nên nóng vội, nhưng anh tin là sẽ mau có kết quả thôi.

Có điều anh không rảnh để lãng phí thời gian ở bệnh viện, đến giờ điều trị cho Trịnh Nam Thiên rồi, giờ anh phải tới viện điều dưỡng, nếu trễ giờ thì sẽ ảnh hưởng đến tiến trình trị liệu.

918 đỏ rực phóng ra ngoài bệnh viện, đâu tiên Lâm Dương tới một nhà thuốc gần đấy mua ít thuốc rồi đi xe tới vùng ngoại ô.

Nhưng lúc xe đi tới đoạn vắng người thì Lâm Dương không kìm được mà cau mày lại, chỉnh kính nhìn xem tình hình phía sau.

Đẳng sau xe anh có một chiếc xe BMW màu đen vẫn luôn bám sát xe anh.

Dường như từ lúc anh rời khỏi bệnh viện, nó vẫn luôn đi theo.

Vùng này không có nhiều người dân, hơn nữa trong viện điều dưỡng cũng không có xe như vậy.

Nghĩ như thế, dường như Lâm Dương nhận ra điều gì đó nên bắt đầu giảm tốc con 918.

Mà lúc anh giảm tốc độ thì con xe BMW kia lập tức tăng tốc phóng về phía trước rồi chặn ngang trước xe Lâm Dương, ép anh phải dừng lại.

Lâm Dương bước xuống xe.

Cửa xe BMW cũng mở ra, lái xe và một ông lão ăn mặc giản dị bước xuống.

Ông lão đó… chính là sư phụ của Hoa Mãn Thần, Chu Bác Dịch.

“Xem ra là Hoa Mãn Thần không chờ nổi nữa nhỉ!” Lâm Dương lên tiếng trước.

“Cậu chủ không thích để thù hận qua đêm! Nếu cậu ấy có thù vậy ai thì cần phải trả luôn.” Chu Bác Dịch nói.

“Tôi cũng không thích như vậy, nếu như không phải là bởi vì tôi đang có việc thì tôi cũng sẽ không để mấy người chủ động ra tay như vậy đâu.” Lâm Dương lắc đầu.

“Nếu anh đã tự biết như thế vậy thì bớt được nhiều việc rồi. Nói đi, anh tự ra tay hay là để tôi ra tay trước đây.” Chu Bác Dịch hỏi.

“Ra tay cái gì cơ?”

“Ý của cậu chủ là muốn tay chân anh gãy hết, phải nằm viện khoảng nửa năm tới một năm, tránh cho anh cứ liên tục trườn mặt trước cô Tô Nhan! Đối phó với người như anh thì tôi không muốn tự làm bản tay mình cho nên là xem anh có tự giác hay không! Nếu anh tự mình làm thì có thể thương tích sẽ nhẹ một chút, còn nếu để tôi ra tay thì đương nhiên là sẽ không giống thế rồi.” Chu Bác Dịch bình tĩnh nói, giọng khiến cho người ta không kìm được mà cứng người lại.

Tuy là ông ta đã cao tuổi nhưng đối phó với một tên gầy gò như Lâm Dương, ông ta hoàn toàn không hề lo lắng trong lòng.

Một vụ chả thú vị gì cả, ông ta thầm nghĩ trong lòng.

Chu Bác Dịch không thích chút nào.

Nhưng cậu chủ có ơn với ông ta, mệnh lệnh của cậu chủ, quá nữa ông ta sẽ không kháng cự.

Có điều, ông ta thực sự khinh không muốn ra tay với loại người như thế này nên mới muốn Lâm Dương tự mình xử lý.

Nhưng lời Lâm Dương nói sau đấy lại nằm ngoài dự đoán của ông ta.

“Nếu không thì để ông ra tay đi!”

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao? Lão hủ đây luôn ghét thứ người không thức thời như anh đấy!”

Chu Bác Dịch phủi tay, hừ lạnh nói.

“Vậy thì ông định làm như nào đây?” Lâm Dương hỏi.

“Oắt con ngu ngốc!”

Chu Bác Dịch không buồn nhiều lời nữa, ông ta lắc nhẹ đầu, đi về phía Lâm Dương.

Sau khi lại gần Lâm Dương, ông ta vung tay lên, ấn xuống bả vai anh, định bẻ gãy tay của thằng oắt con không biết trời cao đất dày này.

Ông ta hít thật sâu, sức mạnh chỗ cánh tay lập tức bùng lên, mấy ngón tay trông như que củi khô như nặng tựa trăm cân, bóp chặt tay Lâm Dương.

Nếu như là người bình thường thì xương đã gãy nát vụn rồi.

Nhưng…

Lâm Dương lại không bị gì cả.

Anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích tí nào, trên mặt càng không có dáng vẻ đau khổ.

Tựa như… Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

“Hử2”

Chu Bác Dịch cảm thấy sửng sốt.

“Xem ra là chút sức đấy của ông vẫn chưa đủ, xem tôi đây này!” Lâm Dương thản nhiên nói rồi sau đó, anh nâng một cánh tay khác lên, bóp mạnh vào bả vai của Chu Bác Dịch.

Không hay rồi!

Sắc mặt của Chu Bác Dịch thay đổi ngay lập tức rồi ông ta tránh sang một bên, nhưng vào lúc ông ta tránh xa Lâm Dương thì tay anh đã đập xuống đầu chiếc xe BMW của ông ta.

Rằm!

Đầu xe BMW lõm xuống, động cơ xe biến dạng, chiếc xe rung hết lên.

Lái xe đứng phía sau hít lạnh.

Sắc mặt Chu Bác Dịch cũng thay đổi, vẻ mặt kinh hãi, không thể tin nỗi nhìn Lâm Dương.

“Anh cũng là… người tập võ?”

“Không, tôi không phải!” Lâm Dương bình thản nói rồi đi về phía bên này.

Đọc truyện chữ Full