Chương 883
“Không phải!”, Từ Tử Thiên hạ giọng.
“Cậu Hoa, đối phương nói là quen cậu, bảo cậu…”
“Bảo cậu cút tới gặp cậu ta!”
Anh ta nói xong lời này, đầu bên kia im lặng một hồi, bầu không khí chợt trầm xuống.
Từ Tử Thiên cảm thấy lo lắng không yên, không dám phát ra tiếng động, một lúc lâu sau, bên kia truyền đến giọng nói.
“Thú vị đấy!”
“Ở cái thủ đô rộng lớn này lại có người dám nói với Khương Long Hoa với giọng điệu như vậy, kêu tôi cút tới gặp hắn?”
Từ Tử Thiên có thể nghe thấy sát khí lạnh lẽo từ lời nói của đối phương, đối phương nói tiếp.
“Được, người cậu đưa tới cứ đứng ở đó, giờ tôi đến ngay!”
“Mấy năm nay Khương Long Hoa tôi vẫn lo giải quyết chuyện của Khương Minh, rất ít khi xuất hiện. Xem ra rất nhiều người đã quên rằng trước đây tôi từng làm gì rồi!”
Nói đến đây thì cuộc điện thoại đột ngột dừng lại.
Từ Tử Thiên không chút do dự, lập tức trở lại đại sảnh quán bar, nói với Diệp Thiên bằng giọng lạnh lùng: “Cậu chủ Hoa nói sẽ lập tức tới ngay!”
Trong quán bar lại một lần nữa rúng rộng, một phó hội trưởng Khương Minh quyền cao chức trọng như Từ Tử Thiên thường ngày có thể gặp được một lần họ đã cảm thấy là chuyện rất hi hữu rồi. Không ngờ hôm nay ngay cả chủ nhân của Khương Minh là Khương Long Hoa cũng đến đây.
Như vậy có nghĩa là cả phó hội trưởng và hội trưởng của Khương Minh đều có mặt ở đây, mọi người đều thầm vui mừng khi có thể chứng kiến một cảnh tượng hoành tráng như vậy.
“Bảo anh ta nhanh hơn chút đi, tôi chỉ đợi anh ta mười phút thôi!”
Vẻ mặt của Diệp Thiên vẫn như cũ, cậu đã mở chai Lafite thứ hai.
Từ Tử Thiên nhìn Diệp Thiên và quan sát biểu hiện của Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên cố tình phô trương thanh thế, khi nghe nói Khương Long Hoa đang đến, chắc hẳn lúc này cậu đã phải như ngồi trên thảm kim châm, biểu hiện ít nhiều cũng phải có sự thay đổi.
Nhưng tất cả những gì anh ta thấy trên mặt Diệp Thiên là một vẻ bình tĩnh khó lường.
“Người này rốt cuộc là ai?”
Khắp thủ đô, chỉ có đám công tử hào môn hàng đầu như Hoa Lộng Ảnh, Diệp Tinh, Tư Đồ Lạc Tuyết mới không sợ Khương Long Hoa. Nhưng biểu hiện của Diệp Thiên còn hơn hẳn những người này, anh ta thầm đoán thân phận của Diệp Thiên, nhưng không có câu trả lời.
Khoảng năm phút sau, cửa quán bar đột nhiên bị người nào đó đẩy ra một cách thô bạo, một nhóm người xông vào, thậm chí còn hùng hổ hơn so với đám người mà Từ Tử Thiên đưa tới đây lúc trước.
Một thanh niên bước vào, mặc dù đang là mùa hè nhưng anh ta mặc áo gió, quần ống đứng sọc ngang, ăn mặc chẳng ra kiểu gì, nhưng không ai dám cười thành tiếng.
Bởi vì anh ta là Khương Long Hoa, chủ nhân của Khương Minh, một trong những thế hệ trẻ hàng đầu ở thủ đô!
Sắc mặt Khương Long Hoa hơi thâm trầm, ánh mắt luôn mang vài phần u ám, rõ ràng là hạng người lòng dạ thâm sâu.
Anh ta quét qua đám đông người xem, khi nhìn thấy Thu Nhược Tuyết, mắt anh ta chợt sáng lên. Thu Nhược Tuyết cũng khẽ gật đầu với anh ta, gương mặt nở nụ cười.
Anh ta chào hỏi Thu Nhược Tuyết rồi sau đó bước ra và đứng giữa sàn nhảy, khiến mọi người rúng động.