Chương 875
Cô ấy vốn thông minh, biết rõ phép tắc sinh tồn trong xã hội này, cũng coi như hiểu biết nhiều hơn người bình thường, khí phách như của Diệp Thiên thì cô ấy chỉ nhìn thấy được của những nhân vật có chức vụ cao, nắm quyền sinh sát.
Nhưng cô ấy không hiểu, Diệp Thiên chỉ là một thanh niên trong trường đại học, sao lại có được khí phách dửng dưng với tất cả, cho dù núi Thái Sơn có sập cũng không sợ?
Sự tò mò dấy lên tâm tư muốn thăm dò của cô ấy, nên nâng ly rượu về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên lại coi như không nhìn thấy cô ấy, chỉ tự mình uống hết ly này đến ly khác.
“Cái tên này!”.
Hai mắt Thu Nhược Hi tròn xoe, trong mắt lộ vẻ tức giận.
Cô ấy chủ động nâng ly, không biết có bao nhiêu bạn nam sẽ tranh cướp để được uống cùng cô ấy ly rượu này, nhưng Diệp Thiên lại bình thản ngồi ở đó, không hề mảy may, thậm chí coi như không nhìn thấy động tác của cô ấy, thực sự đây là lần đầu tiên xảy ra trong 19 năm cuộc đời của cô ấy.
“Hừ!”.
Cô ấy hừ nhẹ một tiếng, không chịu được Diệp Thiên nữa, vẻ đẹp của cô ấy đến hội trưởng Khương Minh là Khương Long Hoa đều xem trọng, lần đầu tiên gặp mặt, còn chủ động mời cô ấy gia nhập Khương Minh đảm nhiệm cố vấn kế toán.
Nhưng Diệp Thiên, trông thì không có bối cảnh hay lai lịch gì lớn cả, lại vô số lần coi thường cô ấy, khiến cô ấy thực sự không thể nuốt được cục tức này.
Đúng lúc này, một thanh niên săm đầy cánh tay ở phía không xa đứng lên, cơ thể cậu ta cường tráng, cao to, cầm một ly rượu đi đến trước mặt Thu Nhược Hi.
“Chào em, anh mời em uống một ly được không?”.
Trong lòng Thu Nhược Hi cười khẩy, cậu ta là ai mà đòi uống rượu với cô ấy, ít nhất cũng phải là phó hội trưởng Khương Minh hoặc những nhân vật ở đăng cấp cậu chủ trong gia tộc lớn mới đủ tư cách, người thanh niên này tuy trông có vẻ là tuấn tú lịch sự, nhưng trên người mang đầy vẻ giang hồ, có tư cách gì mời cô ấy uống rượu?
Ánh mắt cô ấy lạnh lùng, định lên tiếng từ chối thẳng thừng, nhưng ngay sau đó, cô ấy lại nhìn thấy Diệp Thiên ngồi im phía đối diện, thế là đổi ý.
Hai mắt cô nheo lại, mang vẻ đắn đo, chỉ về phía Diệp Thiên.
“Xin lỗi nhé, bạn trai tôi không cho tôi uống rượu với người đàn ông khác!”.
“Hay là tôi ra hỏi ý kiến bạn trai tôi nhé?”.
Hai mắt cô ấy chớp chớp, nhìn người thanh niên cường tráng này, rồi gợi ý nói.
Người thanh niên liền quay đầu sang nhìn thẳng vào Diệp Thiên.
Cậu ta làm gì mà không hiểu ý của Thu Nhược Hi chứ?
Đến đây chơi đa phần đều là các cô gái cởi mở phóng khoáng, tác phong vô cùng bạo dạn, cho dù có bạn trai nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là chuyện của ngày mai, chỉ cần cậu ta có thể mạnh hơn bạn trai cô ấy, là có thể danh chính ngôn thuận đưa cô ấy đi, thích làm gì thì làm, cậu ta cho rằng Thu Nhược Hi là dạng người như vậy.
Cậu ta chỉ cần trấn áp được Diệp Thiên, là có thể đưa Thu Nhược Hi đi.
“Người anh em, thì ra là bạn gái của cậu, may mắn thật đó!”.
Người thanh niên nâng ly chĩa về phía Diệp Thiên: “Tôi muốn uống rượu với bạn gái cậu, sau đó nhảy một bài, không biết cậu có ý kiến gì không?”.
“Nếu không có ý kiến gì, thì uống hết ly rượu này, chúng ta vẫn là bạn!”.
Khi cậu ta nói còn cố tình để lộ ra cơ bắp cánh tay, vạm vỡ rắn chắc, rõ ràng là tập luyện chuyên nghiệp.