Chương 863
Diệp Sơn và Diệp Vân Long, hai nhân vật uy danh vang dội thủ đô, có sức ảnh hưởng rất lớn lại bị Diệp Thiên nói cho không thể đáp trả, ngay cả mái đầu vốn ngẩng cao kiêu ngạo cũng hơi cúi xuống.
Đúng vậy, mỗi một câu nói của Diệp Thiên đều đâm trúng tim bọn họ.
Bất kể bọn họ oai phong thế nào, bất kể bọn họ có địa vị gì ở thủ đô, bọn họ lại là kẻ tàn nhẫn từng dồn con trai cháu trai của mình vào chỗ chết, chuyện này không thể phản bác.
Bầu không khí trong đại sảnh rơi vào yên lặng một lúc lâu, cuối cùng Diệp Vân Long ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp.
“Thiên Nhi…”.
Giọng nói ông ta run rẩy, ánh mắt dao động.
“Cả đời Diệp Vân Long này tự cho mình quang minh lỗi lạc, chưa bao giờ làm chuyện gì sai lầm hối hận, chỉ có chuyện con là cả đời bố cũng không thể rửa sạch tội”.
“Bố ra tay phế võ mạch của con trai ruột, ném con trai ruột vào núi hoang, chuyện như vậy chỉ có cầm thú mới làm được!”.
Ông ta cười tự giễu.
“Sau chuyện đó, vì không muốn những người khác trong nhà họ Diệp suy nghĩ lung tung, nên bọn ta vẫn che giấu chân tướng, dối gạt rằng con bị bệnh nặng qua đời”.
“Nếu vậy, Diệp Vân Long này sao có thể xem là quang minh lỗi lạc. Bố chẳng qua là một người bố không bằng cả cầm thú, không có tư cách làm bố!”.
Từng câu từng chữ của ông ta đều xuất phát từ đáy lòng, giọng nói trầm thấp, chứa đầy nỗi ân hận.
Trong những chuyện ông ta đã làm suốt một đời, chỉ có chuyện của Diệp Thiên là ông ta không muốn đối mặt nhất, lại không thể không hối hận cả đời vì chuyện đó.
Lúc này, Diệp Vân Long đã chìm trong sự tự trách cực độ, nhưng Diệp Thiên lại không xúc động, ánh mắt lạnh nhạt.
“Diệp Vân Long, bây giờ ông nói những điều đó không thấy buồn cười sao?”.
“Nếu đã từng làm thì không cần phải hối hận, vì hối hận không có tác dụng gì”.
Cậu quay sang nhìn Diệp Sơn, cười mỉa mai.
“Diệp Sơn, cả ông nữa, tôi từng nghĩ ông là một người ông dám làm dám nhận, vì vinh quang của nhà họ Diệp mà không sợ bất cứ thứ gì. Tôi đã từng tự hào vì ông!”.
“Nhưng bây giờ tôi mới biết là tôi sai rồi!”.
“Bởi vì một lời bình của Thông Thiên Kính mà ông ra lệnh xuống tay độc ác với cháu trai ruột của mình, nhờ đó bảo vệ nhà họ Diệp. Tôi không thể không nói, ông già hồ đồ rồi!”.
Diệp Thiên khinh thường hừ lạnh.
“Dù trước kia Thông Thiên Kính từng giúp nhà họ Diệp vượt qua nhiều tai kiếp, nhưng dựa vào Thông Thiên Kính có thể kéo dài mãi được sao?”.
“Nếu sức mạnh của nhà họ Diệp cần phải hi sinh một đứa trẻ mười tuổi mới có thể giữ được, vậy thì còn gì là nhà họ Diệp trăm năm, còn nói gì lấy võ bình thiên hạ?”.
“Mặc dù khi xưa nhà họ Diệp chưa đạt đến trình độ như ngày nay, nhưng cũng là một trong những nhà quyền thế đứng đầu thủ đô. Ông sợ nhà họ Diệp gặp tai kiếp, không có lòng tin và sự chắc chắn dùng sức mạnh vốn có của nhà họ Diệp vượt qua kiếp nạn, mà lại để một đứa trẻ mười tuổi gánh vác tất cả!”.
“Ông hãy tự hỏi lương tâm, ông có đủ tư cách làm trụ cột của nhà họ Diệp, đủ tư cách nói mình vì cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Diệp hay không?”.
Từng câu từng chữ của Diệp Thiên đều lập luận sắc bén, dù là Diệp Vân Long hay Diệp Sơn đều cảm thấy tai mình kêu ong ong, không nói được câu nào.