DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 849

Chương 849

Vì sự xuất hiện của Hoa Lộng Ảnh mà cả thềm lớp học đều sục sôi.

Diệp Thiên gối hai tay sau đầu, dựa vào lưng ghế, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

Một đêm không gặp, trên mặt Hoa Lộng Ảnh lại thêm vẻ buồn rầu.

Nhìn thấy Hoa Lộng Ảnh, Tề Văn Long thúc vào ngực Diệp Thiên, trêu chọc.

“Diệp Thiên, cậu xem, ai bảo cậu khoác lác, bây giờ top 5 hoa khôi trường có một người học lớp chúng ta, tôi đoán trong ba người mà cậu quen không có Hoa Lộng Ảnh phải không?”.

Trong mắt cậu ta hiện lên vẻ trêu đùa, chỉ muốn vạch trần Diệp Thiên.

“Không, cậu đoán sai rồi, cô ấy chính là một trong số đó!”.

Diệp Thiên lập tức lắc đầu, sau đó trước ánh nhìn kinh ngạc của ba người họ, cậu bỗng giơ tay, vẫy chào Hoa Lộng Ảnh.

Hoa Lộng Ảnh vốn muốn ngồi ở hàng đầu, nhưng bỗng nhiên thấy có người vẫy tay, cô ngước mắt nhìn thì nhận ra là Diệp Thiên.

“Là anh ấy?”.

Cô chấn động, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Không biết vì sao gặp lại Diệp Thiên, cảm xúc của cô lại không ngừng dâng trào, khác với cô thường ngày.

Nếu là người đàn ông khác vẫy tay với cô, cô đã không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên vẫy tay, cô lại gật đầu, đi thẳng tới bàn cậu.

“Má ơi, không phải chứ?”.

Đám Tề Văn Long ngây ra, nhìn Hoa Lộng Ảnh càng lúc càng đến gần, đầu óc gần như không phản ứng kịp.

Đây là hoa khôi hạng nhất trường Đại học Thủ Đô, công chúa của nhà họ Hoa quyền thế hàng đầu thủ đô, kiêu ngạo lạnh lùng đến mức nào?

Sao khi thấy Diệp Thiên vẫy tay đã đi về phía này? Lẽ nào Diệp Thiên thật sự quen biết Hoa Lộng Ảnh?

Trước sự sửng sốt của bọn họ, Hoa Lộng Ảnh đã đi đến bên cạnh Diệp Thiên, không hề quan tâm ánh mắt của những người bạn ở mấy dãy ghế trước mà ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Anh đến sớm vậy?”.

Hoa Lộng Ảnh hiếm khi chủ động lên tiếng.

“Phải, không sớm không được, dân thường như bọn tôi đương nhiên phải nỗ lực hơn những nhân vật thiên tài như các cô mới có ngày vươn lên chứ!”.

Diệp Thiên nghiêng đầu cười nhạt, giọng điệu vô cùng tùy ý.

“Anh không nói chuyện đàng hoàng được à?”.

Hoa Lộng Ảnh liếc Diệp Thiên, ba người Tề Văn Long ở bên cạnh nhìn thấy mà sinh lòng ghen tị, những người khác cũng nhìn Diệp Thiên với ánh mắt sắc như kiếm.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì bây giờ có lẽ Diệp Thiên đã chết vô số lần.

Hoa Lộng Ảnh là hoa khôi hạng nhất của trường, so với những người khác trong bảng hoa khôi thì vô cùng có trọng lượng. Xưa nay lạnh lùng kiêu ngạo, trừ cậu ấm số một thủ đô Diệp Tinh ra, chưa có người con trai nào đến gần cô ấy, đừng nói tới chuyện nói cười vui vẻ như bây giờ.

Không ít người âm thầm đoán thân phận của Diệp Thiên, lẽ nào Diệp Thiên cũng là con cháu của gia tộc nào đó rất ghê gớm?

Ngay cả ba người Tề Văn Long cũng nảy sinh nghi ngờ về thân phận của cậu. Diệp Thiên nói mình đến từ Lư Thành tỉnh Xuyên, không có bối cảnh thân phận gì, nhưng bây giờ lại nói cười với Hoa Lộng Ảnh, giống như bạn bè vậy.

Đọc truyện chữ Full