Chương 746
Diệp Thiên không quan tâm bọn họ có cách nhìn như thế nào về cậu, việc cậu cần làm chỉ là huấn luyện bọn họ thành những người lính mạnh nhất.
“Tôi đã xem qua tư liệu về các anh, tiếp theo tôi sẽ căn cứ vào thể chất của mỗi người các anh mà vạch ra phương án huấn luyện riêng, tôi cần thời gian nửa ngày”.
“Trong nửa ngày này, tất cả các anh đứng yên tại đây, cho đến khi tôi về mới thôi!”.
Cậu nói xong thì lập tức xoay người rời đi, chậm rãi đến phòng làm việc, để lại thành viên của Nam Long Nhận đứng nguyên tại chỗ.
Sở dĩ cậu bắt bọn họ đứng tại chỗ là để ra uy với họ. Cậu biết bọn họ đều là những người cương quyết không chịu khuất phục, tự cho mình có chút năng lực thì không xem ai ra gì, không nghe ai dạy bảo.
Cậu muốn cho bọn họ hiểu rõ vị trí của mình, mài mòn tính cách của bọn họ.
Mặc dù các thành viên Nam Long Nhận không tán đồng với mệnh lệnh mà Diệp Thiên đưa ra, nhưng vì thân phận tổng giáo quan của Diệp Thiên ở đó, tất cả thành viên đều không nhúc nhích, đứng im tại chỗ.
“Tôi khinh!”.
Cho đến khi Diệp Thiên đã vào phòng làm việc, Bộc Phá lập tức giận dữ hét lên.
“Cậu ta thì là tổng giáo quan cái gì, trừ biết nói miệng, ra oai ra thì chẳng biết gì cả, tôi khiêu chiến cũng không dám tiếp nhận, người như vậy cũng có tư cách làm tổng giáo quan của Nam Long Nhận chúng ta sao? Tôi thấy có phải mấy người Đại tướng Lương hồ đồ rồi không, tìm đâu ra loại người này thế không biết?”.
Tính cách anh ta nóng nảy, lần này còn mắng luôn cả Lương Long Đình.
“Bộc Phá, cậu im đi!”.
Đội trưởng Hắc Tháp lập tức quát anh ta im.
“Để người khác nghe thấy, truyền tới tai mấy người Đại tướng Lương thì đến lúc đó cậu coi chừng hậu quả!”.
Bộc Phá nghe vậy im ngay lập tức, ánh mắt Hắc Tháp sâu xa, cũng khẽ thở dài.
“Nhưng tổng giáo quan mới đến của chúng ta đúng là khiến người ta thất vọng”.
Anh ta là đội trưởng, đương nhiên cũng hi vọng đội viên của mình mạnh mẽ hơn. Nhưng bây giờ Nam Long Nhận có một tổng giáo quan như Diệp Thiên, anh ta chỉ cảm thấy đó là tai họa, cuộc thi đấu Nam Bắc sắp tới e rằng Nam Long Nhận sẽ thua càng thê thảm.
Đúng lúc đó, Lí Vân Phi đứng ở giữa hàng bỗng lên tiếng.
“Các anh chị em, tôi cảm thấy… đừng nên khiêu khích cậu ta thì hơn”.
“Cậu ta chính là Diệp Thiên mà tôi đã kể với mọi người”.
Chỉ trong chốc lát, tất cả đội viên đều trở nên náo loạn.
“Cái gì?”.
Bộc Phá sững sờ, ngay sau đó lại khinh thường nói: “Cậu ta phải thì sao, chúng ta có gì mà phải sợ? Tôi khiêu chiến với cậu ta mà cậu ta còn không dám tiếp nhận, rõ ràng là kẻ hèn nhát không có bản lĩnh, sao cậu lại thua loại người này?”.
Lí Vân Phi tỏ ra nghiêm nghị.
“Cậu ta chắc chắn không phải kẻ hèn nhát không có bản lĩnh!”.
“Mấy hôm trước ở Lư Thành, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta giết hai người thành niên từ xa, thủ đoạn vô hình. Tôi thậm chí còn không biết hai người đó chết như thế nào!”.