Chương 709
Tối hôm qua, một mình Diệp Thiên đánh hai cậu ấm của tỉnh Vân như chó, cô ta cũng không khỏi khâm phục khí phách và sự bá đạo của cậu, nhưng cô ta phải suy nghĩ đến hậu quả khi Diệp Thiên làm vậy.
Cô ta biết chắc chắn nhà họ Lạc và nhà họ Hứa sẽ điên cuồng trả thù Diệp Thiên, vậy nên hôm nay vừa sáng ra, cô ta lại đến xin ý kiến Tiêu Trường Hà, hỏi xem liệu nhà họ Tiêu có thể giúp đỡ Diệp Thiên hay không, nhưng Tiêu Trường Hà lại trả lời là không ai giúp ai, nhà họ Tiêu khoanh tay đứng nhìn thôi.
Ở tỉnh Vân rộng lớn này, nếu ngay cả nhà họ Tiêu cũng không ra mặt, thì còn ai có thể giúp được Diệp Thiên chứ?
“Diệp Thiên tôi trước giờ không cần ai bảo vệ cả, mọi nhân quả đều chỉ dựa vào bản thân!”.
Diệp Thiên bình thản đáp, hoàn toàn không bận tâm đến chuyện này.
Đối với cậu, nhà họ Lạc nhà họ Hứa gì đó chỉ là hạng tép riu, nếu quả thực phải đi đến đường cùng, thì cậu không ngại dùng tới thủ đoạn máu tanh, xóa sổ cả hai nhà đó.
Cố Giai Lệ ở bên cạnh, tuy trong lòng có mấy phần lo lắng, nhưng lại nhanh chóng xua đi. Cho dù nhà họ Lạc và nhà họ Hứa liên thủ đến đây, thì làm sao có thể địch lại Đế Vương Bất Bại trấn áp cả giới võ đạo Hoa Hạ chứ?
“Hay cho câu chỉ dựa vào bản thân!”.
Không biết tại sao, trong lòng Tô Mộ Nhu thấy rất tức giận.
“Cậu cứ dựa vào chính mình mà ở đó ngông cuồng tự đại, sau đó chờ bị nhà họ Lạc và nhà họ Hứa đưa vào tù, vùi thây biên cương đi”.
Cô ta xua tay, không để ý đến Diệp Thiên nữa, lạnh lùng ngồi ở bên cạnh.
Diệp Thiên kê hai tay ra sau đầu, cũng không giải thích gì, chỉ liếc mắt nhìn về phía cổng.
Đúng lúc này, một giọng hô vang lên.
“Tập đoàn thương mại Viễn Thư, chủ tịch Lạc đến!”.
Nghe thấy thế, không ít người ở đây đều biến sắc, vẻ mặt hơi e dè.
Cuối cùng nhà họ Lạc cũng đến rồi.
Ở cổng, Lạc Minh Thư mặc áo gió, ăn mặc như bến Thượng Hải xã hội cũ, đôi mắt sáng rực.
Ông ta vừa đến, mấy người đời thứ hai của nhà họ Tiêu vội vàng đứng lên đón tiếp.
Tiêu Viễn Phong đi đầu, chắp tay với Lạc Minh Thư đầy khách sáo: “Chủ tịch Lạc đích thân đến, nhà họ Tiêu tôi đúng là mát cả mặt”.
Lạc Minh Thư mỉm cười với Tiêu Viễn Phong, bắt tay với ông ta, nói: “Hôm nay là mừng thọ của ông cụ Tiêu, bậc con cháu như chúng tôi đương nhiên phải tỏ lòng tôn kính rồi”.
Ông ta quay đầu lại, hơi cúi người với Tiêu Trường Hà ở phía trước.
“Vãn bối Lạc Minh Thư đến chúc thọ ông Tiêu, chúc ông Tiêu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, có chút quà mọn để tỏ tấm lòng!”.
Ông ta nói xong, thư ký ở phía sau dâng lên một chiếc túi, nhìn không lớn, nhưng đồ do người giàu nhất tỉnh Vân tặng, mọi người đều biết chắc chắn không phải là tầm thường.
“Chủ tịch Lạc khách sáo rồi, mau vào chỗ đi!”.
Tiêu Trường Hà gật đầu với Lạc Minh Thư, phất tay, ra hiệu cho ông ta vào chỗ ngồi.
Nhưng Lạc Minh Thư vẫn bất động, thu lại ý cười trong mắt.
“Ông Tiêu, cứ từ từ, tôi còn chút chuyện riêng phải giải quyết, mong ông Tiêu đừng trách!”.
Ông ta nói xong, bỗng ngoảnh đầu lại, nhìn về phía Diệp Thiên ở bên cạnh, ánh mắt đanh lại.
“Cậu Diệp, hôm qua cậu đánh gãy tay chân của con trai tôi, còn rêu rao bảo nhà họ Lạc tôi tới tìm cậu, bây giờ tôi tới rồi đây!”.