Chương 700
Cảnh tượng này khiến những người có mặt rơi vào một khoảng lặng chết chóc, không ai có thể ngờ rằng chàng thanh niên có vẻ ngoài hiền lành chất phác này lại ra tay một cách tàn nhẫn và dứt khoát đến vậy.
Không đến hai phút, bàn tay của Hứa Thuần Canh đã bị đánh cho tàn phế, lúc này lại bị ghế cuốn vào góc tường, không biết gãy bao nhiêu cái xương. Sự hung hãn của Diệp Thiên khiến tất cả mọi người run lên.
Trừ Lạc Tư Đồ, Tô Mộ Như, Đàm Nguyệt Ảnh ra thì Hứa Thuần Canh là người đứng trên tất cả những người ở đây.
Lúc trước bọn họ còn đang cảm thấy hả hê, giờ ngay cả Hứa Thành Canh mà Diệp Thiên còn dám ra tay tàn độc như vậy, không hề nể nang gì. Nếu như đổi lại là họ đứng trước mặt Diệp Thiên, chẳng phải cũng sẽ có hậu quả như vậy hay sao?
Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh liếc nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương. Lúc trước bọn họ còn đang lo lắng khi vào trong phòng VIP, Diệp Thiên sẽ phải đối mặt với sự làm khó dễ hai người này như thế nào. Nhưng hiện giờ, Diệp Thiên đã dùng cách tàn bạo nhất để giải quyết tất cả!
Ánh mắt của “thánh cổ phiếu nhỏ” Lạc Tư Đồ chìm vào suy tư, lúc này mới chợt định thần lại, cậu ta chỉ vào Diệp Thiên đầy phần nộ.
“Cậu có biết cậu đang làm cái gì không? Cậu có biết anh ta là ai không?”
“Cậu đúng là được lắm, dám đánh anh ta bị thương đến như vậy. Tôi nói cho cậu biết, cậu không còn có cơ hội ra khỏi cái tỉnh Vân rộng lớn này nữa rồi!”
Ánh mắt Lạc Tư Đồ hiện lên một sự điên cuồng, cậu ta vốn định gây khó dễ cho Diệp Thiên, sau này lại tìm cơ hội làm khó Diệp Thiên, ai ngờ hôm nay Diệp Thiên lại đánh Hứa Thành Canh bị thương nặng như vậy.
Nếu đã như vậy, cậu ta càng đỡ phải ra tay. Bố của Hứa Thành Canh là Hứa Lương chắc chắn sẽ tiêu diệt Diệp Thiên.
“Trên thế giới này, Diệp Thiên tôi muốn đi thì đi, muốn ở thì ở, không ai có thể ngăn được tôi. Tôi không quan tâm anh ta là ai!”
“Có điều anh chính là Lạc Tư Đồ, là người đang muốn cầu thân với nhà họ Tiêu, muốn cưới Giai Lệ phải không?
Diệp Thiên không nhúc nhích, cậu chỉ quay đầu nhìn Lạc Tư Đồ với ánh mắt lạnh lùng.
“Hả?”
Cố Giai Lệ nghe thấy những lời đó, một vẻ ngạc nhiên hiện trên khuôn mặt cô, cô thậm chí còn không hề hay biết chuyện này.
Lạc Tư Đồ ở đối diện, hai mắt lạnh băng nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên, trong lòng vẫn rực lửa.
“Là tôi đó. Giai Lệ là cháu ngoại nhà họ Tiêu, tôi đề nghị chuyện cầu hôn với ông cụ nhà họ Tiêu thì liên quan gì tới cậu?”
“Liên quan gì à?”, Diệp Thiên cười.
“Tôi vốn tưởng rằng Lạc Tư Đồ anh là cậu chủ số một ở tỉnh Vân, tài năng xuất chúng, là rồng trong biển người. Như vậy Giai Lệ mà gả cho anh cũng xem như đã tìm được chỗ gửi gắm tốt!”
“Nhưng hôm nay khi gặp anh thì tôi thấy Lạc Tư Đồ chẳng qua chỉ là người lòng dạ hẹp hòi, là phường gian xảo. Giai Lệ vốn hiền lành lương thiện, sao anh xứng đáng với cô ấy chứ?”
Diệp Thiên tiến lên một bước, lắc nhẹ ngón tay.
“Cút về nói với ông bố giàu có kia của anh. Nếu biết điều thì cúp đuôi lại lo chuyện làm ăn buôn bán của mình. Đừng có làm phiền Giai Lệ nữa!”
“Nếu muốn cưới em gái của Diệp Thiên này thì Lạc Tư Đồ hay là cả nhà họ Lạc của anh đều không bao giờ đủ cái tư cách đó!”