DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 697

Chương 697

Lần đầu tiên cậu ta thấy Cố Giai Lệ biểu diễn trên truyền hình thì đã dành hết tình cảm cho người con gái xinh đẹp này. Cậu ta bớt chút thời gian trong công việc bận bịu, bay đến thành phố mà Cố Giai Lệ biểu diễn ba lần, chỉ để được tiếp xúc với cô ở khoảng cách gần, nhân cơ hội làm quen.

Đến bây giờ, cậu ta và Cố Giai Lệ cũng xem như đã quen biết được vài tháng, nhưng từ đó tới giờ, Cố Giai Lệ đều giữ khoảng cách với cậu ta, thậm chí chưa từng ở riêng với nhau. Thế mà lúc này, Cố Giai Lệ lại bảo vệ cho Diệp Thiên ngay trước mặt cậu ta, khiến cậu ta ghen tị vô cùng.

Dù trong lòng cực kì phẫn nộ, nhưng lòng dạ của Lạc Tư Đồ rất thâm sâu, không hề nói ra miệng. Trái lại, thanh niên mặc áo sơ mi caro ở bên cạnh bước lên góp lời.

“Cô Giai Lệ, cô hiểu lầm Tư Đồ rồi”.

“Cậu ấy không phải không cho người bạn này vào, chẳng qua đây là buổi tụ họp mà cậu ấy tổ chức, muốn vào trong với mọi người thì ít nhất cũng phải giới thiệu một chút, để mọi người biết chứ nhỉ?”.

Hắn quay sang Diệp Thiên, sờ mũi, đưa tay ra với cậu.

“Anh bạn, tôi là Hứa Thuần Canh, ở tỉnh Vân này chắc cũng chẳng mấy ai không biết tới tôi”.

“Nếu đã đến chỗ chúng tôi chơi, làm quen với chúng tôi trước là việc cơ bản nhất, không quá đáng chứ?”.

Hắn ngoài mặt thì mỉm cười, đưa tay ra trước mặt Diệp Thiên, nhưng trong mắt lại có vẻ khiêu khích.

Hứa Thuần Canh và Lạc Tư Đồ có thể xếp nhất nhì trong thế hệ trẻ tuổi ở tỉnh Vân, hơn nữa quan hệ hai người rất thân thiết, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hầu như bất cứ chuyện gì cũng giúp đỡ nhau.

Hắn biết Lạc Tư Đồ muốn làm khó Diệp Thiên, đương nhiên phải xông lên trước, lấy thể diện cho anh em mình.

Trong mắt hắn, đối phó với Diệp Thiên chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.

“Thằng nhóc này đúng là đáng thương!”.

Một người là con cháu nhà họ Tiêu cất tiếng cười nhạo, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Em họ Giai Lệ cũng thật là không biết suy nghĩ, còn dẫn cậu ta đến đây. Bây giờ cậu Lạc và cậu Hứa đều gây khó dễ cho thằng nhóc ấy, để tôi xem bọn họ làm sao giải quyết”.

Hứa Thuần Canh trông có vẻ khách sáo bắt tay với Diệp Thiên, nhưng những người quen biết hắn đều hiểu cái bắt tay này không hề đơn giản.

“Đúng vậy, ai mà không biết tính cách của cậu Lạc, thằng nhóc đó dám tranh giành phụ nữ với cậu Lạc, đúng là muốn chết!”.

Một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa, trang điểm thật đậm nhìn Cố Giai Lệ với ánh mắt ghen tị, nói một cách quái gở.

“Diệp Thiên ơi là Diệp Thiên, bảo cậu đừng đến thì cậu không nghe, bây giờ cậu định giải quyết thế nào?”.

Mắt Tô Mộ Nhu lóe sáng, cuối cùng thở dài một tiếng, định lên đó giảng hòa. Đúng lúc đó, Diệp Thiên lên tiếng.

“Anh muốn bắt tay với tôi sao?”.

Cậu liếc nhìn Hứa Thuần Canh, khóe miệng nhếch lên nụ cười khó hiểu.

Hai cánh tay của Hứa Thuần Canh cơ bắp cuồn cuộn, bàn tay to lớn khác với người thường, rõ ràng là một cao thủ ngoại gia. Sức lực một cái bắt tay của hắn ít nhất cũng đạt hơn hai trăm, đủ để bóp nát xương tay của một người thành niên.

Hứa Thuần Canh nhìn giống như muốn bắt tay với cậu, nhưng thật ra khớp ngón tay đang tích lũy sức mạnh, rõ ràng là muốn đột ngột dùng sức trong lúc bắt tay, khiến cậu bẽ mặt trước mọi người, thậm chí là bị tàn phế một tay.

Những người khác có lẽ sẽ sợ, nhưng Diệp Thiên cần gì phải kiêng dè chứ?

Đọc truyện chữ Full