Chương 684
Cố Giai Lệ vừa ra ngoài, mặt Tiêu Trường Hà ngay lập tức sầm lại, biểu cảm nghiêm túc nặng nề, đôi mắt như chim ưng, nhìn Diệp Thiên dò xét.
Diệp Thiên lại bình tĩnh, không dao động, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trường Hà, không hề tránh né, cứ như mặt hồ phẳng lặng.
Trong mắt Tiêu Trường Hà ánh lên vẻ khen ngợi, cười như không cười nói: “Chàng trai trẻ, cậu tên là Diệp Thiên đúng không?”.
Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, chắp tay với Tiêu Trường Hà.
“Cháu là Diệp Thiên, xin chào ông Tiêu”.
Màn chắp tay chào này của cậu không phải vì Tiêu Trường Hà mà là vì Tiêu Hà đã qua đời.
Mặt mày cậu lạnh nhạt, biểu cảm đúng mực, không hề có thay đổi gì, việc này càng khiến Tiêu Trường Hà đánh giá cao.
Nhưng những năm qua ông ta đã gặp vô vàn người trẻ tuổi, mặc dù không thể nói đầy rẫy người có phong thái như Diệp Thiên, nhưng cũng không ít, ông ta ngay lập tức ngừng một lúc, rồi sẵng giọng nói: “Diệp Thiên, tôi giữ mình cậu lại là có việc nói với cậu. Là ông của Giai Lệ, có những lời tôi phải nói rõ ràng với cậu”.
Ông ta ra hiệu với hộ vệ ở bên cạnh, hộ vệ hiểu ý ngay, lấy một tờ chi phiếu ra.
“Đây là một triệu đồng, tôi hi vọng từ bây giờ cậu không qua lại với Giai Lệ nữa, rời xa nó hoàn toàn”.
“Tôi hi vọng bắt đầu từ bây giờ, cậu hãy ngừng qua lại với Giai Lệ, hoàn toàn rời xa nó”.
Một tờ chi phiếu đặt trên bàn, Tiêu Trường Hà nhìn thẳng vào Diệp Thiên, ánh mắt sắc bén.
Diệp Thiên ngồi yên không động đậy, không hề biến sắc. Cậu bưng tách trà xanh trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó mới bình thản nói.
“Ông cụ Tiêu, cháu không hiểu ý ông”.
Ánh mắt Tiêu Trường Hà nghiêm nghị, lời nói không hề khách sáo.
“Tôi nghĩ cậu hiểu ý tôi”.
“Tôi muốn cậu bắt đầu từ lúc này không qua lại với Giai Lệ nữa, sau này cũng đừng liên lạc với nó, cậu phải biến mất khỏi cuộc sống của nó, cậu hiểu chưa?”.
Lúc ông ta nói chuyện với Diệp Thiên vẫn luôn quan sát sắc mặt cậu. Người bình thường nghe thấy những lời này ít nhiều cũng sẽ do dự, nhưng ông ta lại chỉ nhìn thấy vẻ thản nhiên trên mặt cậu.
“Ông cụ Tiêu, không phải cháu không hiểu ý ông, cháu chỉ muốn biết vì sao?”.
Diệp Thiên nâng tách trà, nhìn vị chỉ huy từng chinh chiến sa trường.
“Vì sao ư?”.
Tiêu Trường Hà lạnh lùng hừ một tiếng.
“Vì tôi là ông ngoại của nó!”.
“Tiểu Hà từng bỏ mặc lời khuyên của tôi, kiên quyết đi theo thằng khốn họ Cố đó, cắt đứt quan hệ với nhà họ Tiêu, cuối cùng gia đình ly tán, kham khổ nửa đời. Bây giờ Giai Lệ vừa mới bước vào xã hội, đương nhiên tôi không thể để bi kịch tái diễn”.
Mặc dù Tiêu Trường Hà đang ngồi trên ghế, nhưng do thói quen hình thành từ khi chinh chiến, sống lưng ông ta thẳng tắp, toát ra uy lực đáng sợ.
“Diệp Thiên, nghe Giai Lệ nói Tiểu Hà luôn đối xử với cậu như con ruột, nó từng viết cho tôi một bức thư, cũng có nhắc đến cậu”.