Chương 677
“Quen biết?”, Diệp Thiên giải thích: “Cũng không phải là quen biết gì, lần này cũng là lần đầu tiên tôi tới nhà họ Tiêu. Em gái tôi Cố Giai Lệ là cháu ngoại của ông cụ Tiêu, tôi đi cùng cô ấy đến nhà họ Tiêu chúc thọ”.
Cuối cùng Hàn Phong cũng khôi phục tinh thần, trịnh trọng nói: “Diệp tiên sinh, lần này đến nhà họ Tiêu, mong cậu nghe tôi nói một lời”.
“Ông cụ Tiêu từng là thống soái của đại quân, là chỉ huy của một đội quân kiên cường. Mặc dù sau khi chính phủ mới thành lập, ông ấy đã lui về, nhưng mấy chục năm nay, sức ảnh hưởng của ông ấy còn lớn hơn xưa”.
“Nhất là ông cụ Tiêu tính tình cứng nhắc, không biết linh hoạt, xưa nay đều bảo thủ nóng nảy, đối với con người hay sự việc đều có chút cố chấp. Người vừa mắt ông ấy thì ông ấy sẽ khen ngợi hết mực, trò chuyện vui vẻ, còn người ông ấy không ưa thì ông ấy sẽ lạnh nhạt, không nể nang gì”.
“Lần này cậu đến nhà họ Tiêu chúc thọ, tốt nhất nên công khai thân phận mà đến, như vậy tránh để xảy ra tranh chấp không cần thiết”.
Mỗi một câu chữ của Hàn Phong đều rất nghiêm túc. Vì quan hệ hai nhà, ông ấy từng theo ông cụ Hàn đến nhà họ Tiêu, có duyên gặp mặt ông cụ Tiêu một lần. Ông ấy biết rõ ông cụ Tiêu kiêu ngạo khí phách đến mức nào, dù là nhà họ Hàn ở trong mắt ông cụ Tiêu cũng chỉ là thế yếu.
Đối với những người tầm thường, ông cụ Tiêu sẽ không để mắt đến, coi như cỏ rác, có tiêu chuẩn rất cao. Ông ấy lo Diệp Thiên đến nhà họ Tiêu mà không để lộ thân phân sẽ bị ông cụ Tiêu khinh thường.
“Công khai thân phận sao?”.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu: “Lần này tôi đến nhà họ Tiêu chỉ là để chúc thọ, tặng quà ăn tiệc xong sẽ đi ngay, không cần phiền phức như vậy”.
“Chú cứ nói với tôi ông cụ Tiêu thích cái gì, để tôi chuẩn bị quà mừng”.
Hàn Phong thấy thái độ Diệp Thiên bình tĩnh bèn không khuyên nhủ nữa, nói chuyện ông cụ Tiêu thích uống rượu, thích chơi cờ cho cậu nghe.
Diệp Thiên ghi nhớ, sau đó dành thời gian nửa ngày để chuẩn bị rồi lên máy bay bay đến Côn Thành ở tỉnh Vân.
Cậu tính toán thời gian, lần này đến Côn Thành chúc thọ ông cụ Tiêu, sau khi kết thúc có lẽ cũng đến thời gian một tuần mà cậu với sĩ quan Thôi đã giao hẹn, khi đó sẽ là lúc cậu vào Long Nhận đảm nhiệm chức tổng giáo quan.
Cậu gọi điện cho sĩ quan Thôi và thư ký Sở nói rõ hành trình của mình, đến lúc đó bọn họ sẽ đến Côn Thành đón cậu.
“Khốn nạn, dám giết con trai tôi! Diệp tiên sinh, hay cho một Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên!”.
Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự ở trung tâm hành chính của tỉnh Tấn, một người đàn ông trung niên ném bình hoa trị giá triệu tệ trong tay xuống đất vỡ tan, mặt mày dữ tợn, như muốn cắn người.
Trước mặt ông ta là thi thể lạnh lẽo méo mó của Hoàng Hưng Hải, một người phụ nữ nhào vào thi thể của cậu ta, khóc lóc thảm thiết, nức nở nghẹn lời.
Nhìn thấy cảnh này, ông ta gần như phát điên.
Mặc dù Hoàng Hưng Hải không phải con trai một của ông ta, nhưng lại là đứa ông ta cưng chiều nhất trong những người con, cũng là đứa có thiên phú kinh doanh cao nhất. Ông ta còn nghĩ sẽ dần dần đào tạo, sau này sẽ giao Quốc tế Hoàng Minh to lớn cho cậu ta quản lý, nào ngờ tin dữ Hoàng Hưng Hải đã chết lại được báo về.
“Hoàng Quốc Thắng, tôi mặc kệ ông dùng cách gì, tôi muốn thằng nhóc họ Diệp kia phải chết, tôi muốn cậu ta chết không chỗ chôn thân!”.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập oán hận và phẫn nộ, chỉ mong băm vằm Diệp Thiên ra làm trăm mảnh.