DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 616

Chương 616

Khi Kỷ Nhược Tuyết nhìn thấy Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt đi về phía màn đêm, liền thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy không biết Tiếu Văn Nguyệt và Diệp Thiên đang nói chuyện gì, nhưng khi họ rời đi, ít nhất cô ấy sẽ không liên luỵ đến họ.

Cô ấy đang định quay đầu quan sát trận đấu, nhưng một đoạn nhạc chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, truyền vào tai cô ấy, lúc này cơ thể cô ấy đột nhiên run lên.

“Thế giới đầy hoa rốt cuộc ở nơi nao…”.

Cô ấy nghi ngờ quay đầu, Tiếu Văn Nguyệt đang cầm điện thoại, nhạc chuông vang lên từ chính điện thoại của cô ta.

Nhạc chuông này là bài “Ước mơ thuở ngây thơ”, cô ấy đã nghe nhiều lần rồi, cô ấy vốn không nên sợ hãi như vậy.

Nhưng nhạc chuông này không phải là giọng của ca sĩ gốc, mà là của một người khác.

Nhưng người vừa hát và giọng hát của cậu đã thấm sâu vào tâm trí cô ấy. Trong rừng rậm cách đây ba năm, có thể nói giọng hát này đã cùng cô ấy vượt qua những lúc tuyệt vọng nhất. Người ấy đã hát bài hát này rất nhiều lần để động viên Kỷ Nhược Tuyết thoát khỏi ám ảnh bị mất đi ánh sáng của đôi mắt, cũng chính vì cậu mà cô ấy mới được tái sinh.

Cô ấy tưởng rằng sẽ không bao giờ nghe thấy người đó hát bài hát này nữa, nhưng vào lúc này, bài hát quen thuộc lại vang lên bên tai cô ấy, hơn nữa còn là nhạc chuông điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt?

Cô ấy đột ngột quay đầu lại, lao thẳng tới Tiếu Văn Nguyệt như sắp phát điên.

Kể từ bữa tiệc mừng tựu trường lần trước, Diệp Thiên đã khiến mọi người kinh ngạc bằng bài hát “Ước mơ thuở ngây thơ”, khiến đám người có mặt phải sửng sốt.

Hôm đó, tình cờ có một người thu âm bài hát này, sau một vài thao tác xử lý đơn giản, Tiếu Văn Nguyệt đã đặt nó làm nhạc chuông điện thoại di động của mình.

Cô ta không ngờ rằng lúc này lại có người gọi cho mình!

Thời điểm điện thoại của cô ta vang lên, Diệp Thiên cau mày, thầm nghĩ “xong rồi”.

Quả nhiên, Kỷ Nhược Tuyết lao về phía này như điên và nắm lấy cánh tay của Tiếu Văn Nguyệt.

“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, mau nói cho tôi biết, nhạc chuông của cô ở đâu vậy? Ca sĩ này là ai? Anh ấy ở đâu? Nói cho tôi nghe, nhanh lên!”.

Giọng nói của Kỷ Nhược Tuyết nức nở, cô ấy không tài nào giữ được vẻ ngoài ngây thơ ngọc nữ được nữa, lúc này cô ấy như một cô gái bất lực chỉ muốn biết sự thật.

Tiếu Văn Nguyệt không khỏi choáng váng, lúc này cô ta mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô ta không biết phải trả lời câu hỏi của Kỷ Nhược Tuyết như thế nào.

Cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, Kỷ Nhược Tuyết cũng nhìn theo, chết sững.

“Là… anh? Đúng là… là anh sao?”.

Thanh âm run run, ngay từ khi lên máy bay, Kỷ Nhược Tuyết đã cảm thấy Diệp Thiên mang đến cho cô ấy một cảm giác rất kỳ lạ. Đó là một sự quen thuộc đến thận xương tuỷ, nhưng bởi vì Diệp Thiên quá thờ ơ với cô ấy, không có nhiều phản ứng, nên cô ấy mới cho rằng mình đã nhầm.

Nhưng vào lúc này, bài hát rất đỗi quen thuộc ấy vang lên, cùng với giọng hát rất đỗi quen thuộc, và thói quen hát cũng rất quen thuộc, cô ấy chắc chắn mình không thể nào nhận sai được.

Diệp Thiên, mặc dù chị gái và bố của cô ấy đều nói rằng người đó đã chết, nhưng cô ấy vẫn tin rằng Diệp Thiên chính là người cô ấy canh cánh trong lòng!

“Tôi là gì cơ?”.

Diệp Thiên biết rằng Kỷ Nhược Tuyết đã nhận ra giọng nói của cậu, nhưng cậu vẫn giữ thái độ lạnh lùng.

“Anh vẫn không muốn thừa nhận sao? Cục Đá, rõ ràng anh chính là Cục Đá của tôi!”.

Đọc truyện chữ Full