DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 602

Chương 602

Cậu có thể khẳng định là Kỷ Nhược Tuyết cố ý. Nếu không phải cậu tin chắc mình không để lộ bất kì dấu vết nào, cậu đã cho rằng Kỷ Nhược Tuyết đã nhận ra cậu.

Không ít người nhìn Diệp Thiên, đa số đều cảm thấy Diệp Thiên lạ mặt, chỉ có một vài người biết thân phận thật sự của cậu.

Những người khác đều âm thầm ngưỡng mộ Diệp Thiên trở thành người may mắn được đứng chung sân khấu với Kỷ Nhược Tuyết, ai ngờ Diệp Thiên lại không nhúc nhích, chỉ xua tay.

“Thật ngại quá, tôi không biết hát”.

Cậu từ chối vô cùng dứt khoát, không muốn đứng chung sân khấu với Kỷ Nhược Tuyết. Càng tiếp xúc nhiều, Kỷ Nhược Tuyết sẽ càng có khả năng nhận ra cậu. Huống hồ, nếu cậu mở miệng, giọng hát và thói quen khi hát của cậu sẽ giúp Kỷ Nhược Tuyết xác định được thân phận của cậu ngay.

Thấy Diệp Thiên từ chối, Kỷ Nhược Tuyết mím môi, không hề có ý định từ bỏ.

Cô ấy cười rạng rỡ, nhìn về phía những khán giả khác.

“Mọi người, hình như người bạn này hơi xấu hổ, mọi người cùng vỗ tay khích lệ, cho anh ấy chút can đảm có được không?”.

Mọi người lập tức vỗ tay như sấm, đều khuyên nhủ Diệp Thiên lên sân khấu. Ngô Quảng Phú cũng đúng lúc bảo người kiểm soát sân khấu cho đèn chiếu vào người Diệp Thiên.

Trong chớp mắt, Diệp Thiên rơi vào cục diện cưỡi trên lưng hổ khó xuống. Tiếu Văn Nguyệt nhìn vẻ mặt khó coi của Diệp Thiên, che miệng cười trộm, cảm thấy thú vị.

“Phù!”.

Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng cất bước đi lên sân khấu.

Ở không xa, trong mắt Lục Chí Văn hiện lên vẻ điên cuồng, lòng đố kị suýt chút nữa thiêu đốt cậu ta.

“Có phải thằng nhóc đó đã nói cho Tiểu Tuyết biết rồi không?”.

Cậu ta siết chặt nắm đấm, bùng lên sát ý. Con át chủ bài lớn nhất của cậu ta là không thể để cho Kỷ Nhược Tuyết biết thân phận thật của Diệp Thiên, một khi Kỷ Nhược Tuyết biết Diệp Thiên còn sống trên đời, vậy cậu ta sẽ mất đi tất cả chỗ dựa, mãi mãi chỉ có thể bị Kỷ Nhược Tuyết ngó lơ.

Nếu sau khi Kỷ Nhược Tuyết biết thân phận thật sự của Diệp Thiên, cậu ta còn ra tay đánh Diệp Thiên, thì Kỷ Nhược Tuyết sẽ hận cậu ta cả đời. Cậu ta sẽ không có cơ hội giành được trái tim người đẹp.

“Chắc là không, Tiểu Tuyết chỉ chọn ngẫu nhiên, vừa khéo chọn trúng cậu ta”.

Kỷ Nhược Yên chớp mắt, thấp giọng nói: “Chuyện ở đây cứ để sang bên đã, chúng ta giải quyết chuyện của Thế Giới Hắc Ám trước. Tôi có cảm giác, bọn họ đã có người đến rồi”.

Cô ta nhìn quanh hội trường, khuếch tán tri giác của mình đến mức cao nhất, có một số góc khuất, cô ta đã phát giác ra khí tức lạnh lẽo u ám.

“Ừ, anh cũng cảm nhận được, xem ra đợi đến thời gian thì bọn họ sẽ ra tay ngay. Từ lúc treo thưởng ngày hôm qua được nhận đến bây giờ đã qua hai mươi ba tiếng bốn mươi phút, còn hai mươi phút nữa sẽ đến lúc bọn họ ra tay”.

Liêu Như Thành gật đầu đáp, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

“Đi, chúng ta ra ngoài!”.

Kỷ Nhược Yên đã đứng dậy, Liêu Như Thành đi theo cô ta. Lục Chí Văn liếc nhìn Kỷ Nhược Tuyết và Diệp Thiên ở trên sân khấu, có chút không cam tâm, nhưng vẫn đi theo.

Ba cao thủ hàng đầu thế hệ trẻ của giới võ thuật Hoa Hạ biến mất trong hội trường, còn Diệp Thiên cuối cùng cũng đứng bên cạnh Kỷ Nhược Tuyết.

“Bài hát này anh không biết hát cũng không sao, hát theo tôi là được”.

Đọc truyện chữ Full