Chương 577
Trong lòng anh ta có dự cảm, Diệp Thiên chắc chắn muốn đến thủ đô là để tạo ra một trận bão lớn.
Trong phòng tổng thống của khách sạn Lăng Thiên, Kỷ Nhược Tuyết đi chân trần đang nằm bò lên chiếc chăn lông ngỗng mềm mại, đứng bên cạnh cô ấy là một người phụ nữ trẻ ăn mặc lịch sự.
Người phụ nữ khá xinh xắn, khoảng 27, 28 tuổi, đeo kính, lộ ra vẻ trưởng thành và biết nhìn xa trông rộng.
Nhìn thấy Kỷ Nhược Tuyết nằm bò trên giường như một cô gái bé nhỏ, cô ấy mỉm cười nói: “Tiểu Tuyết, sao thế? Cảm giác hôm nay tâm trạng của em không tốt lắm, là sự sắp xếp của Tập đoàn Lăng Thiên khiến em không hài lòng sao?”.
“Nếu là vậy, bây giờ chị sẽ tìm bọn họ nói ngay, chúng ta được mời đến đây, nên nếu có yêu cầu gì cứ nói với bọn họ!”.
“Với thế lực và khả năng tài chính của Tập đoàn Lăng Thiên bây giờ, những điều này không có vấn đề gì cả, chúng ta không cần phải khách sáo với bọn họ!”.
Kỷ Nhược Tuyết quay đầu sang, chống tay lên cằm, lắc đầu nói với người phụ nữ.
“Chị Hồng, chị đừng nghĩ linh tinh, chỉ là em có chút lo lắng thôi!”.
Cô ấy nói xong, chìa tay về phía chị Hồng.
“Chị Hồng, vụ cá cược của chúng ta chị đã thua rồi, mau trả tiền đi!”.
Người phụ nữ được gọi là chị Hồng kia hơi sững sờ, biểu cảm kỳ lạ: “Không phải chứ? Lư Thành thế mà lại có người không biết em sao?”.
Kỷ Nhược Tuyết gật đầu trong bực dọc.
“Đúng thế, hôm nay ở trên máy bay em gặp một người, anh ấy không biết em thật, em đã nói tên của em ra mà hình như anh ấy căn bản không biết gì vậy!”.
Chị Hồng là quản lý của cô ấy, đã làm được hơn một năm, lần này cô ấy nhận được lời mời đến biểu diễn tại buổi từ thiện của Tập đoàn Lăng Thiên và quay MV, trước đó có cá cược với chị Hồng, xem ở Lư Thành liệu có ai không biết cô ấy không.
Bây giờ cô ấy cược thắng rồi, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng.
Chị Hồng vừa cười vừa rút ra năm tờ 100 tệ đặt lên giường, rồi lắc đầu.
“Thời buổi này thế mà vẫn có người không biết nữ thần quốc dân của chúng ta sao? Cái tên đó chắc từ nông thôn lên à? Ở đó không có mạng sao?”.
Tim Kỷ Nhược Tuyết thịch một cái, nhớ đến khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng của Diệp Thiên, đây là người có khuôn mặt giống với “người đó” nhất trong những người mà cô ấy gặp mấy năm nay.
Nhưng sau đó cô ấy lại nhớ đến phản ứng sau của Diệp Thiên sau khi nghe đến nhà họ Lục, liền lắc đầu, người tự đại một cách ngông cuồng nhưng vậy, cô ấy vẫn cảm thấy không thích.
Hai người nói chuyện được vài câu thì chị Hồng đột nhiên nói: “Phải rồi Tiểu Tuyết, ngày mai cậu Văn cũng đến Lư Thành đó!”.
“Lục Chí Văn?”, sắc mặt Kỷ Nhược Tuyết thay đổi rõ rệt: “Anh ta đến làm gì?”.
Chị Hồng nhìn thấy bộ dạng bài xích của Kỷ Nhược Tuyết, thầm thở dài, vỗ nhẹ vào vai Kỷ Nhược Tuyết nói: “Tiểu Tuyết à, em và cậu Văn đã đính hôn được một năm rồi, thời gian qua những gì cậu ấy đã hi sinh vì em, quan tâm em, chắc em cũng nhận ra nhỉ!”.
“Cậu ấy thích em thật đó!”.
“Chị biết trong lòng em luôn nhớ đến người đã cứu cuộc đời em năm đó, nhưng chị hi vọng em có thể phân được rõ ràng ân tình là chuyện của ân tình, tình cảm lại là chuyện khác, em không thể vì một người ân nhân đã mất mà làm lỡ cả cuộc đời em được!”.