Chương 571
Mặc dù cô chưa từng tự mãn với những danh hiệu này, nhưng cũng coi như hiểu được sức ảnh hưởng của mình trong lòng người dân Hoa Hạ.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trong số những người trẻ tuổi ở Hoa Hạ lại có người không biết mình.
Trong lúc cô đang ngẩn người, một thanh niên mặc áo sơ mi kẻ sọc bước nhanh tới, đi thẳng đến trước mặt Diệp Thiên, lấy ra một xấp tiền trăm tệ.
“Này, nhóc con, đây là trăm nghìn tệ”.
“Tôi mua chỗ ngồi của cậu”.
“Chỗ ngồi của của cậu, tôi mua rồi!”.
Người thanh niên đứng trước mặt Diệp Thiên, đặt một cọc tiền lên chiếc bàn ăn nhỏ, khẩu khí ngông cuồng, không có chút thái độ thương lượng gì cả, như thể Diệp Thiên buộc phải làm theo ý của cậu ta vậy.
“Lục Chí Minh, sao anh lại ở đây?”.
Diệp Thiên còn chưa trả lời thì Kỷ Nhược Tuyết ở bên cạnh lại nhíu mày, nói với vẻ hơi ngạc nhiên.
“Hi, chị dâu, tôi biết chị đến Lư Thành tham dự buổi từ thiện của Tập đoàn Lăng Thiên, mà anh cả không có thời gian nên bảo tôi đến mua một vé để bảo vệ chị đó!”.
“Bây giờ anh cả chưa bận xong, chờ buổi từ thiện kết thúc anh ấy sẽ đến gặp chị!”.
Người thanh niên nhìn về phía Kỷ Nhược Tuyết, nở nụ cười vô cùng nịnh bợ.
Kỷ Nhược Tuyết lại không chút nể mặt, lạnh lùng nói: “Ai là chị dâu của anh? Ăn nói cẩn thận chút đi!”.
“Hơn nữa tôi không cần anh bảo vệ, tôi có vệ sĩ riêng rồi!”.
Ánh mắt cô ấy nhìn về phía cách đó không xa bốn người đàn ông đeo kính râm ngồi ở những vị trí khác nhau, bao quanh vị trí cô ấy ngồi, rõ ràng là vệ sĩ thân cận của cô ấy.
Lục Chí Minh lại không hề quan tâm, vẫn cười nói: “Chị dâu, chị như vậy là khách sáo rồi, chị và anh cả tôi đã có hôn ước, sớm muộn cũng cưới anh cả tôi, tôi gọi là chị dâu trước cũng đâu có sai?”.
“Hơn nữa mấy vệ sĩ mà chị mang theo chẳng qua đều là đám bỏ đi, làm gì an toàn bằng tôi bảo vệ được?”.
Giọng nói của cậu ta không hề nhỏ, mấy tên vệ sĩ đều nghe rõ mồn một, nhưng không phản bác, chỉ có thể giả vờ ngoảnh mặt đi hướng khác.
Đối với bọn họ mà nói, Lục Chí Minh nói câu này bọn họ cũng phải công nhận, cho dù bốn bọn họ gộp lại cũng không phải là đối thủ của Lục Chí Minh, nói bọn họ là đồ bỏ đi thì bọn họ sao dám phản bác?
Ánh mắt Kỷ Nhược Tuyết lạnh lùng, khuôn mặt đầy vẻ bài xích.
“Hôn ước của tôi và Lục Chí Văn là do bố tôi và bố anh đặt, không liên quan đến tôi, tôi chưa bao giờ thừa nhận cả!”.
“Tôi cũng tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh ta, tôi đã nói với anh ta rất nhiều lần rồi, tôi sẽ không lấy anh ta, trong lòng tôi đã có người khác rồi, cả đời này tôi cũng không thể quên được anh ấy!”.
Giọng nói của cô ấy chắc như đinh đóng cột, không chút vòng vo.
“Nhà họ Lục các anh hãy bỏ cuộc đi, tôi sẽ không gả vào nhà họ Lục đâu!”.
“Nếu các người cứ đeo bám mãi, tôi sẽ nói với chị tôi, bảo sư phụ chị ấy đích thân đến nhà họ Lục nói cho rõ ràng!”.
Lục Chí Minh nghe thấy vậy, biểu cảm lập tức thay đổi, trong ánh mắt dấy lên vẻ kiêng sợ.
Bố cậu ta tuy có tiếng ở khắp tỉnh Cán Tây, không ai sánh được, nhưng nếu đối mặt với sư phụ của Kỷ Nhược Yên thì cũng phải nể mặt vài phần.