Chương 568
Tiếu Văn Nguyệt vỗ vai Cố Giai Lệ, nhẹ giọng hỏi.
Cố Giai Lệ lộ ra nụ cười miễn cưỡng, lắc đầu.
“Lần này gặp lại, những gì mình muốn nói đều đã nói rồi. Hơn nữa, dù mình vẫn còn nhiều điều muốn nói với anh ấy, nhưng chưa chắc anh ấy đã muốn nghe”.
“Trong mắt anh ấy, mình vẫn chỉ là một cô bé chưa lớn, còn anh ấy vẫn luôn tiến về phía trước, chưa từng dừng lại. Bây giờ mình không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn một lòng đuổi theo bước chân của anh ấy”.
“Ít nhất là có thể kéo gần khoảng cách với anh ấy”.
Trong mắt Cố Giai Lệ lóe lên ánh nhìn kiên định, giọng nói chắc nịch.
“Con đường làm ca sĩ là anh ấy trải sẵn cho mình”.
“Lần sau gặp lại, mình phải trở nên sáng chói hơn, mình phải có tư cách đứng bên cạnh anh ấy”.
Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều cảm giác được sự quyết tâm kiên định không đổi của Cố Giai Lệ, Tiếu Văn Nguyệt không nhịn được hỏi: “Giai Lệ, rốt cuộc Diệp Thiên đóng vai trò như thế nào trong lòng cậu?”.
“Lẽ nào cậu chỉ coi anh ấy như anh trai?”.
Giữa hai đầu lông mày Cố Giai Lệ lập tức hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng cô không trả lời vào vấn đề, mà hỏi ngược lại: “Nguyệt Nguyệt, cậu hỏi mình chuyện này để làm gì? Cậu thì sao? Anh Diệp Thiên có vị trí thế nào trong lòng cậu?”.
“Lẽ nào cậu chỉ xem anh ấy như bạn bè?”.
Mặt Tiếu Văn Nguyệt ửng hồng, hai cô gái nhìn nhau cười, mọi thứ đều không cần nói ra miệng.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Thiên rời khỏi khách sạn. Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh dự định đi cùng Cố Giai Lệ đến Cán Tây, không đi cùng Diệp Thiên.
Tối hôm qua, Ngô Quảng Phú đã đặt vé máy bay về Lư Thành cho Diệp Thiên, cậu lên khoang hạng nhất, đi thẳng đến vị trí của mình ngồi xuống, bắt đầu lướt điện thoại.
Vị trí cậu ngồi là ở mé ngoài, khoảng mười phút sau, một hương thơm ập đến, một giọng nữ cực kì linh hoạt vang lên bên tai cậu.
“Thật ngại quá, làm phiền anh, có thể cho tôi vào trong không?”.
Diệp Thiên ngước đầu lên, một cô gái đeo kính đen đứng ở cạnh ghế ngồi, miệng mỉm cười.
Kính đen của cô gái gần như che khuất nửa gương mặt, không thấy rõ mặt mũi, nhưng làm sao có thể che được mắt Diệp Thiên?
Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái, Diệp Thiên hơi sửng sốt, thầm than thế sự vô thường.
“Là cô ấy sao?”.
“Là cô ấy sao?”.
Bề ngoài Diệp Thiên không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại kinh ngạc.
Mặc dù cô gái đeo kính đen che khuất nửa gương mặt, nhưng Diệp Thiên vẫn nhận ra cô ấy ngay.
Cậu không ngờ lại tình cờ đụng mặt cô gái xinh đẹp đã hai ba năm không gặp trên máy bay này.
Cậu quan sát cô gái, vẻ mặt không hề thay đổi, co chân vào trong.
“Cảm ơn”.
Dường như cô gái không nhận ra Diệp Thiên, chỉ cười ngọt ngào với cậu, để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu, sau đó ngồi xuống vị trí ở phía trong.