DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 547

Chương 547

Ánh mắt White xẹt qua một tia sắc bén, giọng nói ông ta càng trầm xuống: “Diệp Lăng Thiên, tôi đây là đang cho cậu cơ hội cuối cùng, tốt hơn cậu nên suy nghĩ cho kỹ!”

“Cậu đã giết Watanabe Heizou. Đó là một trong những thành viên của viện trọng tài của chúng tôi. Nếu cậu không muốn gia nhập viện trọng tài, bảy người chúng tôi chỉ có thể giết chết cậu!”

“Tuy rằng cậu rất lợi hại, nhưng cậu nghĩ có thể chống cự được bao lâu dưới sự công kích của bảy siêu phàm bán bộ chúng tôi?”

“Gia nhập viện trọng tài, đây là lối thoát duy nhất của cậu. Nếu không đêm nay cái hồ này sẽ là nơi kết thúc truyền kỳ về Đế Vương Bất Bại!”

Nói đến câu cuối cùng, sự uy hiếp trong lời nói của ông ta không còn che giấu được nữa, giọng điệu lộ rõ sát ý.

Tiêu Ngọc Khanh bất giác nhìn về phía Diệp Thiên. Trong trường hợp này, nếu đứng ở vị trí của Diệp Thiên, chắc chắn ông ta sẽ tham gia ngay.

Cho dù ông ta không bằng lòng, nhưng trong trường hợp này, đối mặt với bảy siêu phàm bán bộ, cho dù đứng đầu danh sách cao thủ Hoa Hạ, e rằng cũng chỉ có một con đường duy nhất để đi.

Gia nhập trở thành một thành viên của viện trọng tài hay là từ chối gia nhập để rồi bị giết chết tại chỗ, lựa chọn này vô cùng dễ để chọn. Ông ta cho rằng Diệp Thiên cũng sẽ lựa theo tình hình mà đồng ý thôi.

Nhưng Diệp Thiên đột nhiên cười toe toét.

“Kết thúc truyền kỳ về tôi?”

Cậu giơ ngón trỏ bàn tay phải lên và lắc nhẹ về phía bảy người kia.

“Hôm đó tôi không giết hai người các người, hôm nay bảy người cùng có mặt tại đây. Rất tốt!”

“Như vậy thì tôi không cần phải tìm từng người một nữa, giải quyết dứt khoát một lần cho xong!”

Cậu siết chặt năm ngón tay vào nhau, tiếng khớp xương răng rắc truyền đến, tinh thần chiến đấu trong mắt cậu bừng lên.

“Diệp Lăng Thiên tôi tung hoành thiên hạ, trước giờ chỉ có người ta cầu xin tôi chứ chưa từng bị ai uy hiếp. Nếu như viện trọng tài các người muốn chơi thì tôi sẽ chơi với các người đến cùng”.

“Tôi có thể giết hai người thì cũng có thể giết bảy người. Người nhiều hay ít không quan trọng!”

“Bảy người cùng nhau lên đi!”

Diệp Thiên trầm giọng nói, cậu bước ra một bước, trong nháy mắt vọt lên khoảng cách hơn trăm thước, bước trên mặt hồ, hướng về phía bảy người kia.

Tiêu Ngọc Khanh kinh hoàng, gần như không nói nên lời.

Diệp Thiên không chỉ từ chối lời mời của viện trọng tài, thậm chí còn định một chọi bảy?

Mặc dù những vị khách còn lại không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ đều có thể cảm nhận được bầu không khí bên ngoài vô cùng bức bối, toàn bộ nơi đó như đang bị đè nén dưới cái lạnh thấu xương.

Một trận chiến lớn sắp bắt đầu!

“Bảy người các ông cùng lên đi!”.

Diệp Thiên bước một bước vượt qua mười mấy trượng, đứng ở trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, tay đặt sau lưng, giống như thần ma.

Bảy cao thủ hàng đầu cảnh giới siêu phàm bán bộ xếp thành một hàng, đứng đối diện cậu, cách cậu mười mấy trượng. Nhất thời trận gió vô hình cuốn qua, mặt hồ trở nên mịt mờ khói sóng.

“Diệp Lăng Thiên lại định lấy một địch bảy sao?”.

Đọc truyện chữ Full