DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 541

Chương 541

Lời nói của Tiêu Chí Lâm không làm cho Diệp Thiên biến sắc, cậu cười nhạt quay người lên sân khấu. Trước mặt cậu là hai vệ sĩ mặc đồ đen sừng sững như một tòa tháp sắt, đứng ngăn giữa cậu và Cố Giai Lệ.

Lần này cậu chẳng nói nhiều mà giơ một bàn tay ra, khẽ hất một cái.

Hai tên vệ sĩ mặc đồ đen vẻ mặt ngạt thở, phía trước mặt họ chợt tối thui và họ ngã luôn xuống đất.

Khi những vệ sĩ khác bên cạnh nhìn thấy như vậy thì tất cả đều lao về phía Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại như ở chốn không người, mỗi bước cậu giẫm xuống đều có một người bay ra ngoài.

Tổng cộng đi hết mười bước thì cậu đến trước mặt Cố Giai Lệ.

“Buổi biểu diễn hôm nay thật hoàn hảo!”

Cậu như thế nhìn thấy cô bé gái ngây thơ trong sáng năm nào, mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi!”

“Vâng!”

Cố Giai Lệ khẽ gật đầu, giơ bàn tay ngọc ngà của mình ngoắc vào tay áo Diệp Thiên như năm xưa.

Cố Giai Lệ đi theo sau Diệp Thiên, hai người không thèm để ý đến đám người Tiêu Chí Lâm, cứ thế đi về phía Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.

Ánh mắt Tiêu Chí Lâm sục sôi, cậu ta không ngờ được rằng Diệp Thiên lại có thân thủ lợi hại như vậy, có thể đánh bại mười mấy vệ sĩ trong chớp mắt.

“Chúng ta đi nào!”

Diệp Thiên gật đầu với Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh, hai cô gái lập tức đứng dậy đi theo họ. Bốn người họ đi về phía cổng, đối mặt với họng súng đen ngòm.

“Chí Lâm!”, Tiêu Ngọc Khanh thờ ơ quay đầu lại, như thể đang nhìn người chết.

“Người phụ nữ của mình thì tự mình phải giành lấy!”

Tiêu Chí Lâm lập tức hiểu ra, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm.

Tuy rằng thân thủ của Diệp Thiên tốt, nhưng theo như cậu ta thấy đó chẳng qua chỉ là thứ võ ngoại môn của trẻ con. Cậu ta đường đường là cao thủ cuối cấp tông thượng, muốn đối phó với Diệp Thiên chẳng qua chỉ là cái chớp mắt mà thôi.

“Xoẹt!”

Cậu ta vọt lên một bước, biến thành một bóng đen xông ra, bàn tay vỗ mạnh về phía vai Diệp Thiên. Cậu ta muốn tung một chưởng ép chết Diệp Thiên nên đã vận khí lên lòng bàn tay.

“Vù!”

Chính vào lúc lòng bàn tay của cậu ta còn cách Diệp Thiên một chút thì cậu ta chợt cảm thấy trong lòng bàn tay như có một bức tường khí cực mạnh vỗ ngược lại, khiến cho nội lực của cậu ta bị tản đi hết.

“Phụt!”

Cậu ta lập tức ói ra máu, bay về phía sau hơn trăm thước, đập vào dãy bàn ăn và trượt dài tới góc tường.

“Làm sao có thể, làm sao có thể chứ? Võ mạch của tôi….võ mạch của tôi?”

Khóe miệng Tiêu Chí Lâm chảy máu, lúc này cậu ta không để tâm được đến chuyện này nữa, mà điên cuồng nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt mang vẻ hoảng sợ và sự khó tin.

Cho tới bây giờ, cậu ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh mạnh mẽ ập tới, không chỉ đánh bay mình mà còn trực tiếp xâm nhập vào cơ thể, phá vỡ huyết mạch võ đạo của mình, thậm chí đan điền cũng nát. Nội công cậu ta tu luyện hơn chục năm đã hoàn toàn tiêu tan.

Nói cách khác, cậu ta đã mất hết võ công chỉ trong chốc lát!

Đọc truyện chữ Full