DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 518

Chương 518

“Chí Lâm, dạo này hình như cháu không tập chung vào võ thuật cho lắm, lười biếng tu luyện là vì sao thế?”.

Trong lòng Tiêu Chí Lâm ngạc nhiên, vội vàng cúi đầu nhận lỗi.

“Cháu xin lỗi ông nội!”.

“Không giấu gì ông, cháu thích một cô gái, nhưng cô ấy gần như không để ý đến cháu, hơn nữa lại rất quan tâm đến một người đàn ông khác, nên cháu rất không cam tâm!”.

Nghĩ đến những cử chỉ hành động thân mật của Cố Giai Lệ đối với Diệp Thiên, trong lòng cậu ta lại vô cùng tức giận.

“Vì phụ nữ?”, ông lão ngước mắt lên, hừ một tiếng nhẹ.

“Chí Lâm, cháu là con trai của nhà họ Tiêu, làm việc gì cũng nên liều lĩnh một chút!”.

“Người phụ nữ mà mình thích lại không thích mình, vậy thì cho dù cướp cũng phải cướp được cô ấy về tay mình, đây mới là bản lĩnh của con trai nhà họ Tiêu chúng ta!”.

Ông lão khoát tay một cái, một lực đánh thẳng vào bụng dưới của Tiêu Chí Lâm, sắc mặt Tiêu Chí Lâm tái nhợt, chỉ cảm thấy có một lực không ngừng toát ra từ vùng Đan Điền, lan tỏa đến khắp các xương và tứ chi.

“Ông nội, ý của ông là…”.

Cậu ta nhìn ông lão với vẻ mong chờ.

Ông lão gật đầu với cậu ta, giọng nói trở nên càng bá đạo.

“Từ bây giờ trở đi, cháu không cần phải giấu võ công của bản thân nữa, muốn làm gì cứ thế mà làm, cho dù trời có sập thì cũng có ông đỡ cho cháu!”.

Ông ta sải một bước, đứng trước cổng biệt thự nhà họ Tiêu, không nhìn thấy bất kỳ động tác nào của ông ta, nhưng thảm cỏ trước cổng nhà họ Tiêu lại tự nhiên nứt ra, cuộn lên khỏi đất.

Ông ta ngẩng đầu lên trời, chìm vào trong ký ức: “Năm xưa ông và ông hai của cháu đấu với nhau, tranh giành nắm quyền nhà họ Tiêu, cuối cùng ông hai cháu đã thắng!”.

“Vốn dĩ là ông ấy nắm quyền nhà họ Tiêu, nhưng vì ông ấy theo đuổi võ thuật, tự động từ bỏ việc nắm quyền, nhưng lại có giao ước với ông, trước khi ông ấy đạt đến đỉnh cao của giới võ thuật Hoa Hạ, thì không được đưa nhà họ Tiêu bước ra khỏi Kiềm Tây!”.

“Giao ước này ông định sẽ tiếp tục thực hiện, nhưng nửa tháng trước, ông hai cháu bị giết trên núi Phi Vũ, giao ước tự động xóa bỏ, nhà họ Tiêu chúng ta đã không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa!”.

Ông ta quay người lại, râu tóc tung bay, khí thế hừng hực.

“Bắt đầu từ hôm nay, ông sẽ cho tất cả mọi người biết được, giới võ thuật Hoa Hạ ngoài Tiêu Ngọc Hoàng ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ ra, còn có cả Tiêu Ngọc Khanh ‘Phi Thiên Ma Hổ’ nữa!”.

Tiêu Ngọc Khanh đứng hiên ngang trước cửa, cả căn biệt thự nhà họ Tiêu bị một luồng sức mạnh dị thường ập đến, làm rung lắc cửa ra vào, cửa sổ, tất cả đều rung lắc không ngừng.

Đúng lúc này, Tiêu Tường lái xe về, nhìn thấy ông nội đứng ngoài cổng, cô ta lập tức kỳ lạ hỏi: “Ông nội, sao hôm nay ông không ở trong phòng luyện công thế?”.

Tiêu Tường xuất hiện, khuôn mặt Tiêu Ngọc Khanh cuối cùng nở nụ cười, dịu dàng xoa đầu Tiêu Tường.

“Con bé này, đi chơi tối ngày, hôm nào cũng về muộn!”.

Câu nói của ông ta nghe có vẻ đang quở trách, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự cưng chiều vô cùng.

“Ôi trời ông nội ơi, ở nhà chán chết ấy!”.

Đọc truyện chữ Full