Chương 470
“Vốn dĩ tôi không định nhúng tay vào chuyện của nhà họ Phùng và Diệp tiên sinh, nhưng khẩu khí của Diệp tiên sinh khiến tôi thực sự cảm thấy hơi khó chịu!”.
Một người khoác chiếc áo da báo đứng thẳng lên, một vệ sĩ áo đen đứng phía sau, vô cùng khí thế.
“Diệp tiên sinh, nếu cậu nói cho dù quyền thế mạnh đến đâu, cậu đều một mình xử hết, vậy tôi đứng về phía nhà họ Phùng, thêm tôi nữa, tôi muốn xem xem một người đứng đầu tỉnh Xuyên cỏn con như cậu làm sao chống lại được sự liên kết những người như chúng tôi!”.
Người đứng ra là Hồ Nhuận Đông, một ông lớn thế giới ngầm ở Kiềm Bắc.
Nhìn thấy mấy người này lần lượt đứng lên bênh vực nhà họ Phùng, mấy vị khách trước đó cho rằng Diệp Thiên có thể chống lại được nhà họ Phùng, thì lúc này toàn bộ đều thay đổi suy nghĩ, ai nấy đều hít ngược một hơi.
Còn hai vợ chồng Hà Tuệ Mẫn đều cảm thấy suy sụp.
Thẩm Bán Nam, Hồ Nhuận Đông, Hồng Thiên Hùng, ba người đều là những ông lớn ở các nơi, nắm giữ khối gia sản cũng như mạng lưới xã hội vô cùng lớn, bất kỳ ai cũng đã là một biểu tượng đáng sợ rồi, bây giờ ba người liên kết lại, vậy thì lực lượng vô cùng khủng khiếp.
Không chỉ vậy, bên cạnh bọn họ còn có một nhà họ Phùng kéo dài ra tận tỉnh Xuyên, phải nói là lực lượng vô cùng mạnh, cho dù là chủ tịch tỉnh có mặt ở đây e rằng cũng phải kiêng nể.
Những nhân vật ở đẳng cấp như vậy liên kết với nhau đều đứng về phía nhà họ Phùng, còn Diệp Thiên lần này đến đây chỉ có một mình, so sánh lực lượng của hai bên với nhau rõ ràng là một trời một vực.
Trước đó Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm còn cảm thấy Diệp Thiên với thân phận là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên thì có thể trấn áp được nhà họ Phùng, nhưng bây giờ trong lòng bọn họ chỉ còn lại tuyệt vọng.
Diệp Thiên cho dù có mạnh đến đâu, nhưng cũng chỉ là ở tỉnh Xuyên, không thể vươn đến tận tỉnh Kiềm được, làm sao để chống lại được sự liên kết của những người này chứ?
Trương Tài Quý đứng ở một bên, trong lòng lạnh lẽo, sự liên kết khủng này cho dù là anh ta cũng chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn rút lui, nếu miễn cưỡng chống lại, sẽ chỉ bị chà đạp cho tơi tả.
Những người kia liên kết với nhau gần như đã đại diện cho đỉnh cao về quyền lực ở tỉnh Kiềm!
Trương Tài Quý quay đầu sang nhìn Diệp Thiên, trong lòng không giấu nổi vẻ lo lắng, cho dù Ngô Quảng Phú từng nói Diệp Thiên rất mạnh, nhưng bây giờ trong lòng anh ta tim đang đập thình thịch, một người phải mạnh đến mức nào mới có thể đỡ được sự liên kết khủng khiếp này chứ?
Những người này đứng dậy bênh cực, khiến Phùng Hâm, Phùng Vĩ đều cười đắc ý, nhà họ Phùng bọn họ vốn không sợ Diệp Thiên, bây giờ lại thêm mấy ông phật lớn này, sự tự tin trong lòng bọn họ tăng lên gấp nhiều lần.
Phùng Viễn Chinh đứng chắp tay ra sau lưng, đôi mắt lạnh lùng, Diệp Thiên dám làm cho Phùng Kim Vinh bị thương nặng, trong mắt ông ta coi như đã phạm tội tử hình.
Cho dù những người này không đứng ra ủng hộ thì ông ta cũng nhất định phát động toàn bộ lực lượng của nhà họ Phùng để đánh bại Diệp Thiên.
Diệp Thiên gần như không nhìn thấy thế trận hùng hậu này vậy, một tay giơ ra kéo cánh tay của Tiếu Văn Nguyệt lại, kéo nhẹ cô ta xuống khỏi lễ đài.
“Sau này làm gì thì tốt nhất cô nên động não chút, những chuyện này mà đi sai một bước thì cả đời cô coi như hỏng hết!”.
Diệp Thiên lạnh lùng nói.
Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt vô cùng phức tạp, nước mắt lăn dài xuống gò má, cô ta vốn đã quyết định nhảy vào hố lửa, nhưng khi cô ta chuẩn bị nhảy xuống thì lại là người đàn ông này xuất hiện, kéo cô ra khỏi bờ vực của sự tuyệt vọng.