DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 467

Chương 467

“Chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên lại là cậu ta sao?”.

Ông cả Phùng Hâm và ông hai Phùng Vĩ của nhà họ Phùng đều nhìn chăm chú Diệp Thiên, cơn giận lúc trước bỗng chốc tan đi mấy phần.

Tập đoàn Lăng Thiên là doanh nghiệp có xu thế phát triển mạnh nhất Hoa Hạ hiện nay, không gì sánh được. Tẩy Túy Đan vừa được tung ra đã phổ biến trên toàn quốc, ở thị trường quốc tế cũng có tiếng vang rất lớn. Thanh thế và giá trị thị trường của Tập đoàn Lăng Thiên gần như tăng vọt theo một đường thẳng, không thể cản nổi.

Nếu là ông trùm thương nghiệp bình thường, nhà họ Phùng cũng không đến nỗi kiêng kị quá nhiều, nhưng Tập đoàn Lăng Thiên thì khác. Nghe nói ngay cả bên trên cũng rất ủng hộ sự phát triển của Tập đoàn Lăng Thiên, dốc sức quảng bá Tẩy Túy Đan, thậm chí xếp Tập đoàn Lăng Thiên vào đối tượng bồi dưỡng quan trọng. Trong chín tháng này còn xếp Tập đoàn Lăng Thiên vào những doanh nghiệp kiểu mẫu của Hoa Hạ.

Diệp Thiên là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên, sức nặng không hề thua kém nhân vật chức cao của một tỉnh. Nếu bọn họ động vào Diệp Thiên ở đây, vậy hậu quả sẽ liên đới rất rộng.

Khách mời ở đây cũng không ngờ tình hình lại đảo ngược như vậy. Diệp Thiên ăn mặc bình thường, trông không có gì đặc biệt, ai mà ngờ một thiếu niên có dáng vẻ học sinh lại là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên?

Không ít người sáng mắt lên, đều mang tâm tư xem trò vui. Trước kia, bọn họ cho rằng Diệp Thiên xông vào nhà họ Phùng sẽ bị nhà họ Phùng tàn nhẫn nghiền nát, nhưng bây giờ thân phận chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên của Diệp Thiên đã được tiết lộ, trong nháy mắt hai bên như trở lại thế cân bằng.

Nhưng một số người cực kì sáng suốt lại nghiêm mặt lắc đầu.

Nhà họ Phùng đứng vững ở tỉnh Kiềm trăm năm không đổ, mạng lưới quan hệ, nội tình gia tộc của họ không biết nhiều bao nhiêu. Cho dù là Tổng đốc một tỉnh, nhà họ Phùng cũng có thể nói không nể mặt là không nể mặt, chỉ riêng thân phận chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên thì không hù dọa được nhà họ Phùng.

Quả nhiên, trong lúc Phùng Hâm và Phùng Vĩ do dự, ông cụ Phùng Viễn Chinh đột nhiên đứng dậy, giọng điệu công bằng công chính.

“Chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên thì đã sao?”.

Ông ta lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nghiêm nghị: “Ở tiệc cưới của nhà họ Phùng mà dám làm cháu tôi bị thương nặng, mọi người đều thấy rõ ràng. Lẽ nào chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên thì có thể ỷ mạnh quát tháo, tùy ý làm bị thương người khác sao?”.

Ông ta vừa nói ra những lời này, không ít người đều thay đổi ánh nhìn. Ông trùm thế giới ngầm Quý Thành là Trương Tài Quý cũng trở nên nghiêm túc.

Phùng Viễn Chinh trải qua mấy chục năm thăng trầm, giờ đã qua tuổi bảy mươi, số muối ông ta ăn còn nhiều hơn đường bọn họ đi qua, những trường hợp thế này tất nhiên không thể khiến ông ta lùi bước.

Hơn nữa, Phùng Kim Vinh là đích tôn duy nhất trong thế hệ thứ ba của nhà họ Phùng, là hi vọng tương lai của nhà họ Phùng, Phùng Viễn Chinh vẫn luôn yêu thương hắn. Bây giờ thấy Phùng Kim Vinh bị Diệp Thiên làm bị thương, còn ở ngay nhà mình, làm sao ông ta chịu để yên?

Ông ta dứt lời, vung tay lên: “Bất luận người kia là ai, bắt kẻ đó đưa đến Cục Cảnh sát cho tôi, để quan tòa xét xử!”.

Vệ sĩ nhà họ Phùng nghe thế đều toát ra ánh nhìn hung ác, bắt đầu bước tới phía trước. Cho dù Trương Tài Quý ở trước mặt, bọn họ cũng không quan tâm, chỉ muốn bắt lấy Diệp Thiên.

“Khốn kiếp! Có Trương Tài Quý tôi ở đây, để tôi xem ai dám động vào chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên chúng tôi!”.

Trương Tài Quý giận dữ quát lên, vệ sĩ đi theo anh ta đồng loạt tiến lên ngăn lại, hai bên lập tức ở vào thế giằng co với nhau.

Đọc truyện chữ Full