DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 441

Chương 441

Ở Lư Thành, tỉnh Xuyên.

Chỉ còn khoảng một tháng nữa là đến kì thi đại học. Trong một quán cà phê Starbucks, hai cô gái ngồi đối diện nhau, là Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.

Cách biệt chín tháng, Tiếu Văn Nguyệt gầy đi không ít, cũng trưởng thành lên nhiều, trong vẻ đẹp trong sáng lại thêm mấy phần điềm đạm.

Lúc này, cô ta trông rất buồn bã, giọng nói có vẻ bất lực.

“Tinh Tinh, sau này có thời gian nhớ đến tỉnh Kiềm thăm mình”.

Lí Tinh Tinh nhíu mày, cực kì lưu luyến, không nhịn được hỏi: “Nguyệt Nguyệt, nhất định phải như vậy mới được sao?”.

“Mình biết chú Tiếu và cô Hà đều đã đến thời khắc quyết định sống còn, nhưng cậu không nhất thiết phải hi sinh bản thân mình!”.

“Cậu biết rõ, nếu cậu nói những chuyện này cho anh ta biết, với năng lực của anh ta muốn giải quyết chuyện này thì dễ như trở bàn tay, chỉ cần một cái nhấc tay mà thôi. Vì sao cậu lại bướng bỉnh như vậy, không chịu nhờ Ngô Quảng Phú liên lạc với anh ta?”.

Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy, cười gượng đau khổ, tự giễu lắc đầu.

“Tinh Tinh, năm xưa mẹ mình chỉ cho anh ấy mười nghìn tệ, anh ấy không những đã trả lại một trăm nghìn tệ, mà còn cứu mình mấy lần. Ân tình anh ấy nợ nhà mình đều đã trả xong rồi, chỉ có nhà bọn mình nợ anh ấy”.

“Hơn nữa, mình thật sự không muốn đối mặt với anh ấy, mình còn mặt mũi nào mà gặp anh ấy?”.

“Vả lại mình thật sự không muốn thấy anh ấy lạnh nhạt với mình, cũng không muốn nghe anh ấy giúp mình hoàn toàn là vì mẹ mình nữa”.

Cô ta như bị rút cạn linh hồn, nở nụ cười buồn bã.

“Anh ấy nói không sai, mình và anh ấy không phải người của một thế giới. Anh ấy là cao thủ ở tận trên cao, đứng trên đỉnh mây, còn mình chỉ là một người bình thường tự cao tự đại, ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Có lẽ trở thành hai đường thẳng song song mới là kết cục tốt nhất của bọn mình”.

“Lần này, mình không chỉ giúp bố mẹ mình, mà cũng coi như chuộc tội cho quá khứ vô tri, ngu xuẩn của mình”.

Cô ta nói xong, vỗ vai Lí Tinh Tinh, rời khỏi quán cà phê.

Một tiếng sau, Tiếu Văn Nguyệt ngồi trên tàu cao tốc đi tỉnh Kiềm. Cô ta nhìn ra phong cảnh thành phố quen thuộc bên ngoài cửa sổ, trong lòng buồn bã.

Điều khiến cô ta lưu luyến nhất ở nơi này không phải là tuổi thơ của mình, cũng không phải hồi ức ở trường học của mình, mà là thiếu niên tuấn tú từng cứu cô ta khỏi nguy nan mấy lần.

Tàu cao tốc chậm rãi xuất phát, phong cảnh quen thuộc dần dần lướt qua. Tiếu Văn Nguyệt dời ánh mắt về, ngửa đầu dựa vào ghế ngồi, không để nước mắt chảy xuống.

“Diệp Thiên, lần này thật sự phải nói tạm biệt anh rồi”.

Thời gian chín tháng, nghe thì rất dài nhưng chỉ như cái chớp mắt.

Tại một vùng núi ở Cam Thiểm, bỗng có ánh sáng màu vàng vọt thẳng lên trời. Vài nông dân ở xa xa nhìn thấy mà không khỏi kinh ngạc, còn tưởng là quỷ thần hiện thế, sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.

Núi lớn đột nhiên rung chuyển mãnh liệt, sau đó vang lên tiếng động rung trời.

“Ầm!”.

Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, chóp núi cao mấy chục trượng nổ tan thành vô số mảnh, đá vụn bay đầy trời.

Một bóng người bay ra từ trong đó, hóa thành một luồng cầu vồng đáp thẳng xuống mặt đất.

Đọc truyện chữ Full