Chương 435
Một cao thủ tuyệt thế như Tiếu Phật Tây Lĩnh, đứng trước mặt Diệp Thiên lại không có sức chống cự, cho dù tung ra cả tuyệt chiêu, cuối cùng vẫn chịu kết cục tan xương nát thịt, thực lực như vậy thử hỏi ở Hoa Hạ này còn có người thứ hai không?
Khoảnh khắc này bọn họ mới hiểu ra, vì sao Thiên Cơ Lầu lại liệt Diệp Thiên vào vị trí số một, vì sao Thiên Cơ Lầu lại ban tặng cho Diệp Thiên một cái tên bá đạo như vậy, “Đế Vương Bất Bại”.
So với Diệp Thiên, thì cái gì mà Song Tử Thủ Đô, cái gì mà Tam Anh Tứ Mỹ đều không là gì cả, khoảng cách phải nói là một trời một vực. Chín thiên tài đỉnh cao bọn họ đứng trước mặt Diệp Thiên cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Gia Cát Trường Hận và Lí Tẩm Vân nhìn nhau cười khổ, cú tung trảo đó của Diệp Thiên đã vượt quá cả nhận thức của bọn họ, bọn họ chỉ cảm thấy mấy chục năm khổ luyện đều là vô nghĩa.
“Cảm ơn Đế Vương đã ra tay giúp đỡ, Gia Cát Trường Hận và phái Hồ Ngọc Nguyệt đều vô cùng cảm kích!”.
Gia Cát Trường Hận bước ra chắp tay quyền với Diệp Thiên, Lí Tẩm Vân,Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết cũng cúi đầu chắp tay quyền với vẻ mặt đầy tôn sùng.
Các đệ tử khác của phái Hồ Ngọc Nguyệt ai nấy đều lộ rõ sự kính nể và cảm kích.
Trận đấu giữa Diệp Thiên và Tiếu Phật Tây Lĩnh đã cho bọn họ thấy được sức mạnh của thời nay, sau này bọn họ đều lấy Diệp Thiên làm mục tiêu, không ngừng phấn đấu.
“Không cần phải cảm ơn tôi, được Hồ Ngọc Nguyệt các người chiêu đãi rượu tốt thịt ngon, tôi giúp các người đuổi địch cũng là tiện tay thôi mà!”.
Diệp Thiên xua tay mỉm cười nói.
Lí Tẩm Vân phản ứng kịp thời, thế là cười nói: “Huyệt Đạo Đồng Nhân này tuy là do phái Hồ Ngọc Nguyệt chúng tôi phát hiện ra, nhưng cũng không phải là của chúng tôi, hôm nay Đế Vương giúp chúng tôi đánh đuổi kẻ địch, Huyệt Đạo Đồng Nhân này mong Đế Vương nhận cho!”.
Diệp Thiên nghe thấy vậy liền phì cười.
“Tôi đến Hồ Ngọc Nguyệt đúng là vì Huyệt Đạo Đồng Nhân, nhưng tôi chỉ là vì giá trị y thuật nhất định của nó nên tò mò đến đây xem sao, chứ tôi không hề cần thứ này!”.
Cậu nói xong, từ từ quay người, cậu đã nhìn thấy Huyệt Đạo Đồng Nhân rồi, mục đích lần này đã đạt được, nên cậu định rời đi.
Đúng lúc này, đột nhiên mắt cậu nheo lại, Huyệt Đạo Đồng Nhân ở phía sau lưng mọi người luôn bất động nãy giờ, thế mà lại đột nhiên rung lắc mạnh.
Mọi người đều kinh ngạc, đồ vật này sao đột nhiên lại có động tĩnh lớn như vậy?
Diệp Thiên quay người qua, ánh mắt chớp chớp, cậu cảm nhận được bên trong Huyệt Đạo Đồng Nhân này truyền ra một dao động mạnh mẽ đến lạ thường.
Cậu suy nghĩ giây lát rồi nheo mắt lại, một quyền đánh ra, chĩa thẳng về phía ngực của Huyệt Đạo Đồng Nhân!
“Bụp!”.
Đôi tay lớn đen xì kia bị vô số tia sáng vàng xuyên qua, sau đó nổ tung vào không trung.
Ánh sáng màu vàng kim không hề giảm đi, như thể Phật quang chiếu rọi khắp đất trời, những luồng khí đen dần dần tan biến, cuối cùng bị co lại thành một hình tròn nhỏ lơ lửng trên đỉnh đầu Tiếu Phật Tây Lĩnh.
“Sao có thể được?”.
Biểu cảm trên khuôn mặt Tiếu Phật Tây Lĩnh cứng đờ, vô cùng kinh ngạc.