Chương 432
Quyền này của cậu không mang theo chút nội lực nào, mà thuần túy đánh ra từ sức mạnh thể xác.
Áp lực trên người Tiếu Phật Tây Lĩnh đột nhiên giảm đi, ông ta vừa cố thở một hơi, thì luồng gió mạnh trên đỉnh đầu lại ập xuống.
Quyền này của Diệp Thiên thế mà lại nhanh và mạnh hơn cả quyền trước.
“Dùng sức mạnh thể xác thế mà lại có thể đánh ra uy lực khủng khiếp như vậy, thằng ranh này là quái vật sao?”.
Tim Tiếu Phật Tây Lĩnh đập thình thịch, ông ta không dám đỡ chính diện quyền này của Diệp Thiên, cơ thể ông ta nhảy vọt lên từ dưới hố sâu.
Quyền của Diệp Thiên chĩa thẳng vào hố sâu, giống như một nắm đấm của người khổng lồ thời cổ đại chĩa xuống, toàn hiện trường cát bụi sỏi đá bay mù mịt.
Tiếu Phật Tây Lĩnh lại lùi về sau hơn mười trượng, kéo giãn khoảng cách với Diệp Thiên, sắc mặt đã sa sầm lại.
Sức mạnh của Diệp Thiên thực sự đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta!
“Không hổ danh là Diệp Lăng Thiên, Tiếu Phật Tây Lĩnh thế mà lại rơi vào thế bất lợi!”.
Lí Thanh Du và Tiêu Thiến Tuyết nhìn nhau thốt lên.
Gia Cát Trường Hận và Song Kiếm Tung Hoành ở trong tay Tiếu Phật Tây Lĩnh có lẽ không chịu nổi mười chiêu, Diệp Thiên thì lại dư sức, giống như chơi trò mèo vờn chuột vậy, một quyền một chưởng đều áp chế hoàn toàn Tiếu Phật Tây Lĩnh.
“Khi Diệp Lăng Thiên trên núi Phi Vũ, dùng cơ thể bằng xác thịt đỡ lấy nhát kiếm mạnh nhất của Watanabe Heizou, độ cứng của cơ thể cậu ta còn cứng hơn cả Kim Cang Hoành Luyện mà Tiêu Ngọc Hoàng tu luyện gấp nhiều lần, bây giờ xem ra quả nhiên còn mạnh hơn cả lời đồn!”.
Gia Cát Trường Hận lắc đầu cười khổ, ông ta đã thành danh trong giới võ thuật Hoa Hạ hơn mười năm, nhưng lại bị một người lớp sau kém ông ta mấy chục tuổi vượt qua cả ông ta, thực sự khó mà diễn tả thành lời cái cảm xúc này.
Song Kiếm Tung Hoành cũng đầy vẻ khó tin, sức mạnh từ chưởng của Tiếu Phật Tây Lĩnh, bọn họ đều biết rõ, vậy mà Diệp Thiên lại có thể chính diện đỡ lấy, còn chiếm ưu thế nữa, vậy nội lực của Diệp Thiên phải mạnh đến mức độ nào chứ?
Trong màn khói bụi, Diệp Thiên từ từ bước ra, nắm đấm rắn trong như pha lê.
“Tiếu Phật Tây Lĩnh, thực lực của ông cũng chỉ mạnh hơn Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou một cấp, tôi thực sự không hiểu năm xưa ông vô địch Hoa Hạ kiểu gì!”.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, khuôn mặt thoáng lộ vẻ thất vọng.
Hai mắt Tiếu Phật Tây Lĩnh nheo lại, cơn tức giận dần dần lộ ra từ ánh mắt.
Ông ta không hề trả lời, chỉ là nắm ngón tay hơi cong lại, khí đen đông đặc từ giữa hai tay của ông ta bùng ra, cả một vùng đất trời lập trước trở thành một bãi xơ xác tiêu điều.
Trong mắt Gia Cát Trường Hận lộ vẻ vô cùng kinh hoàng, ông ta thốt lên.
“Là Hắc Ma Phệ Tâm Thủ?”.
“Bụp!”.
Đôi tay lớn đen xì kia bị vô số tia sáng vàng xuyên qua, sau đó nổ tung vào không trung.
Ánh sáng màu vàng kim không hề giảm đi, như thể Phật quang chiếu rọi khắp đất trời, những luồng khí đen dần dần tan biến, cuối cùng bị co lại thành một hình tròn nhỏ lơ lửng trên đỉnh đầu Tiếu Phật Tây Lĩnh.
“Sao có thể được?”.