DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 414

Chương 414

Diệp Thiên nheo mắt lại, khi còn bé, Diệp Tinh luôn thích đi theo cậu, lúc nào cũng luôn miệng gọi “anh cả”, cậu cũng vô cùng yêu thương Diệp Tinh, nhưng tám năm trôi qua, nhiều thứ đều đã thay đổi, từ lúc cậu bị nhà họ Diệp bỏ rơi, giữa cậu và Diệp Tinh cũng đã vạch ra một ranh giới không thể vượt qua.

Hơn nữa võ mạch từng đi theo cậu mười năm, bây giờ đang ở trên người Diệp Tinh.

Thấy Diệp Tinh đến, Hoa Lộng Ảnh lại chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh đến rồi à!”.

Diệp Tinh mỉm cười gật đầu, bí mật về chí tôn võ thuật đối với một thiên tài thiếu niên có tu vi đạt đến chí tôn bán bộ như cậu ta mà nói, đương nhiên vô cùng quan trọng.

Sự xuất hiện của Diệp Lăng Thiên giống như một ngọn núi lớn đè bẹp cậu ta, cậu ta muốn đạt đến cấp chí tôn võ thuật trong thời gian ngắn nhất, cho dù không thể sánh ngang với Diệp Lăng Thiên, nhưng ít nhất cũng có tư cách theo đuổi.

Hai người đang chuẩn bị cùng đi vào trong, mắt Hoa Lộng Ảnh khẽ ngước lên, đúng lúc nhìn thấy Diệp Thiên đang bước vào cổng chính.

“Ơ?”.

Đôi mắt cô chớp chớp, trong lòng dấy lên sự xao động khó diễn tả thành lời.

Cô gần như không hề do dự, thế là bước nhanh về phía trước, chặn Diệp Thiên lại.

“Chào anh, anh hãy chờ chút!”.

Diệp Thiên dừng chân, ngoảnh đầu sang, vẻ mặt lạnh lùng.

“Có chuyện gì không?”.

Cậu nhìn Hoa Lộng Ảnh, trong ánh mắt không chút xao động, tất cả cảm xúc và tình cảm đã được cậu che giấu một cách hoàn hảo.

Bây giờ, vẫn chưa phải lúc cậu và Hoa Lộng Ảnh gặp nhau.

Khoảnh khắc Diệp Thiên quay đầu sang, Hoa Lộng Ảnh chỉ cảm thấy cảm giác quen thuộc càng lúc càng mãnh liệt, không kìm được hỏi: “Xin hỏi, có phải chúng ta quen biết nhau không?”.

Diệp Thiên bật cười, xua tay nói: “Cô Hoa Lộng Ảnh, cô nói quá rồi, cô là một trong những thiên tài đỉnh cao trong giới võ thuật Hoa Hạ, tôi đương nhiên là biết cô, chỉ có điều tôi chỉ là một vô danh tiểu tốt đang vật lộn để tu luyện nội lực, nên cô không thể biết tôi được!”.

Biểu cảm trên mặt cậu diễn rất xuất sắc, không có chút sơ hở nào, cho dù Hoa Lộng Ảnh đầy nghi ngờ, nhưng đành phải thôi.

“Tôi xin lỗi, có lẽ tôi nhận nhầm người rồi!”.

“Không sao!”.

Diệp Thiên lắc đầu, chậm rãi bước vào Ngọc Nguyệt Cư.

Hoa Lộng Ảnh đăm chiêu nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên, cảm giác quen thuộc đó vẫn quanh quẩn trong đầu cô, Diệp Tinh đứng bên cạnh bước lên phía trước, hỏi với vẻ kì lạ: “Lộng Ảnh, sao thế?”.

“Tôi luôn cảm thấy hình như tôi có quen người kia, nhưng lại không nhớ ra là đã từng gặp ở đâu!”.

Diệp Tinh nhìn theo hướng tay cô chỉ, nhìn về phía Diệp Thiên, không biết vì sao, tim cậu ta đột nhiên thịch một cái, có một cảm giác vô cùng quen thuộc.

“Có thể trước đây chúng ta đã từng gặp anh ta ở đâu đó rồi thôi!”.

Một lúc sau, Diệp Tinh mới trả lời, số người mà bọn họ gặp ở thủ đô quá nhiều, làm sao nhớ hết từng người một được? Huống hồ Diệp Thiên lại là một võ giả cỏn con đến nội lực còn chưa tu luyện được?

“Đừng nghĩ nữa, mau vào trong đi, hội nghị sắp bắt đầu rồi”.

Diệp Tinh nhắc nhở nói, Hoa Lộng Ảnh lúc này mới hoàn hồn.

Đọc truyện chữ Full