DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên
Chương 382

Chương 382

Hơn mười năm ông ta tung hoành Hoa Hạ đến nay, lần đầu tiên cảm thấy tính mạng bị đe dọa, ngay đến năm xưa Diệp Vân Long đánh bại ông ta, ông ta cũng chỉ là thua chút ít.

Đúng lúc ông ta sắp bị hình nắm đấm màu xanh tấn công, một tiếng nổ lớn xé trời, chỉ thấy áo dài trên người Tiêu Ngọc Hoàng rách bươm thành nhiều mảnh bay lên không trung, từng lớp da thịt màu vàng kim dần dần lộ ra, như người đồng kim cang.

Nắm đấm màu xanh lam đã in lên ngực của ông ta, một tiếng nổ lớn lại theo đó phát ra, nhưng bản thân Tiêu Ngọc Hoàng vẫn đứng im tại trận, không hề động đậy.

Bọn Dược Không Nhàn thấy vậy đều lộ vẻ kinh ngạc, gần như đều cùng lúc thốt lên.

“Đó là… Kim Cang Hoành Luyện của Phật Môn Tây Vực sao?”.

“Đó là… Kim Cang Hoành Luyện của Phật Môn Tây Vực sao?”.

Những cao thủ chí tôn võ thuật nói chung và Dược Không Nhàn nói riêng, đều thốt lên thành tiếng.

Mặt Dược Du biến sắc, tuy cô ta còn trẻ, nhưng cũng từng nghe nói về công phu luyện thân thể thuộc về một chi nhánh của Tây Vực này.

“Không ngờ Tiêu Ngọc Hoàng lại có thể tu luyện được Kim Cang Hoành Luyện!”.

Ông lão cụt tay há mồm trợn mắt, giọng nói hơi rưng rưng.

“Ông nội, Kim Cang Hoành Luyện là gì vậy ạ?”.

Người phụ nữ váy trắng đột nhiên hỏi.

“Kim Cang Hoành Luyện là một công phu ngoại môn do một chi nhánh của thiếu lâm Tây Vực tự sáng lập ra để tôi luyện xương cốt, tu luyện đến cuối cùng có thể có được thân thể cứng rắn như lực sĩ Kim cang, dao và súng không làm gì được, nước và lửa cũng không thể xâm phạm, chống được cả đạn của súng trường!”.

Bọn Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ đứng bên cạnh nghe thấy, biểu cảm thay đổi rõ rệt, nếu như vậy thật thì Tiêu Ngọc Hoàng chẳng phải là tu luyện cả trong lẫn ngoài, gần như là vô địch sao?”.

Mọi người đều chăm chú nhìn về phía Tiêu Ngọc Hoàng, Tiêu Ngọc Hoàng có một cơ thể đầy gân thép xương sắt, vậy quyền kia của Diệp Thiên có thể làm cho ông ta bị thương không đây?

Tiêu Ngọc Hoàng bị nắm đấm màu xanh lam đánh trúng chính diện, cơ thể ông ta đứng bất động, như một bàn thạch đúc, còn nắm đấm màu xanh lam lại bị chấn động tản ra trong tích tắc.

Ánh mắt Dược Du nheo lại, một quyền mạnh đến mức có thể giết chết Phan Hoài Uyên của Diệp Thiên, thế mà lại không có chút tác dụng gì đối với Tiêu Ngọc Hoàng.

Cuối cùng cô ta cũng hiểu vì sao “Ngọc Hoàng Đại Đế” có thể trấn áp toàn tỉnh Kiềm, khiến các võ giả Hoa Hạ nghe thấy đều run sợ, đây chính là điều đáng sợ của Tiêu Ngọc Hoàng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù cô ta có vô cùng sùng bái Diệp Thiên đi chăng nữa, nhưng cũng không thể không nghi ngờ, trận chiến này Diệp Thiên rốt cuộc có thể thắng hay không.

Sức mạnh của quyền đó tuy bị phân tán đi, nhưng Diệp Thiên lại hình như không cảm nhận được gì vậy, vẫn đứng trên cột đá nhếch miệng cười.

Còn Tiêu Ngọc Hoàng, cuối cùng vào lúc này ông ta ngẩng đầu lên, một dòng máu chảy xuống từ khóe miệng, hòa vào trong màn mưa.

Thế mà Tiêu Ngọc Hoàng lại bị thương rồi sao?

Những tiếng ồ lên lập tức vang khắp đỉnh núi Phi Vũ, từng ánh mắt bàng hoàng kinh ngạc nhìn về phía ngực của Tiêu Ngọc Hoàng, trên làn da màu vàng ánh kim của ông ta, thế mà lại hơi bị lõm vào, xuất hiện một hình bằng nắm đấm.

Đọc truyện chữ Full